Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1057: Vãi chưởng thật!


Trong tay người thanh niên ấy lại bỗng nhiên xuất hiện mấy viên đan dược, rồi thẳng tay nhét vào miệng Hầu Tử.  

 

“Diệp... anh Diệp... tôi vô dụng quá...”, Hầu Tử nghẹn ngào nói.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Đừng nói nữa, chữa thương trước đã”.  

 

Ánh mắt Cổ Lực đỏ bừng, chất chứa vô vàn sự tham lam, cậu ta kêu to: “Chị, chị có thấy gì không?”  

 

“Đan dược lúc nãy trong tay tên kia vậy mà có đan văn đấy!”  

 

“Đan văn đó chị! Ít nhất phải có hai ba đường đan văn gì đó, đây là đan dược cấp Huyền hay cấp Địa rồi!”  

 

“Vậy mà thằng nhãi này lại dùng đan dược quý giá như vậy để cứu một tên phế thải, đâu phải một mà đến tận mấy viên!”  

 

“Lãng phí, quá phí phạm rồi!”  

 

Cổ Na Phỉ cũng rất bất ngờ.  

 

Cô ta khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Không chỉ mỗi cô ta mà ba vị chấp sự của cung Hạo Miểu đằng sau cô ta cũng rất ngỡ ngàng.  

 

Cho dù là ở cung Hạo Miểu thì cũng không thể coi đan dược cấp Địa như kẹo mà ăn vào được.  

 

“Tên nhóc kia, cậu là ai?”  

 

Một chấp sự trong cung Hạo Miểu trầm giọng hỏi.  

 

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn bọn họ nói: “Chính là các người biến Hầu Tử thành ra thế này sao?”  

 

“Các người, đáng chết!”  

 

Ầm ầm!  

 

Chớp giật sấm động.  

 

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long tấn công người của cung Hạo Miểu.  

 

Mạc Thương Khung và Văn Nhân Mộc Nguyệt cũng đã đuổi tới, vừa thấy cảnh này thì cả hai đều hoảng hốt.  

 

“Diệp Bắc Minh điên rồi à?”  

 

Văn Nhân Mộc Nguyệt ngây người: “Mạc trưởng lão, mau cứu người!”  

 

“Đây có tận ba Võ Thánh, lẽ nào cậu ta không thấy kỳ lạ hay sao?”  

 

Mạc Thương Khung cũng sững người rồi, sau đó ánh mắt già nua nhíu lại: “Cứ xem tình hình trước đã, tên Diệp Bắc Minh này không đơn giản, có lẽ cậu ta có cách”.  

 

“Mạc trưởng lão, mặc kệ cậu ta có cách gì thì một Võ Hoàng làm sao có thể là đối thủ của Võ Thánh chứ?”  

 

Chẳng biết tại sao Văn Nhân Mộc Nguyệt hơi lo lắng: “Ba Võ Thánh đấy!”  

 

“Quan sát trước rồi tính”.  

 

Mạc Thương Khung vẫn lắc đầu.  

Mí mắt của chấp sự cung Hạo Miểu giật giật, như cảm nhận được khí tức về cảnh giới của Diệp Bắc Minh.  

 

Võ Hoàng!  

 

Tên kia chỉ là Võ Hoàng mà thôi.  

 

Thế giới này quá điên cuồng, Võ Hoàng mà dám giết Võ Thánh hay sao?  

 

Vãi chưởng thật!