Hai người cùng nhau nấu cơm trong bếp, dường như hai cô gái đã có một sự ăn ý với nhau.
Đều không nói về quan hệ của mình và Diệp Bắc Minh!
Ở trong lòng hai người, có vẻ đều cam chịu sự tồn tại của đối phương.
Chu Nhược Dư cười nói: “Nhược Tuyết, giúp em lấy vỉ nướng đi!”
Hạ Nhược Tuyết đeo tạp dề: “Được, Nhược Dư, không thể tưởng được tài nấu nước của em lại tốt như vậy!”
“Nào có, thật ra cũng bình thường thôi”.
Chu Nhược Dư cười lắc đầu.
Sau khi trở về thành phố Giang Nam, bệnh tình của Lý Hải Hà đã ổn định rất nhiều, tâm trạng của cô ấy cũng tốt hẳn lên.
Tinh!
Lò nướng truyền đến một tiếng giòn vang.
Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng chạy đến mở lò nước ra, một mùi bánh ngọt đập vào mặt: “Oa, thơm quá!”
Chu Nhược Dư cười nói: “Mau nếm thử”.
“Ừm”.
Hạ Nhược Tuyết ăn một miếng, ánh mắt lập tức sáng ngời: “Ăn quá ngon, quả thực có thể so sánh với đầu bếp Michelin”.
“Nếu Bắc Minh trở lại, đến lúc đó em làm cho anh ấy ăn, nhất định có thể chinh phục dạ dày của anh ấy!”
Chu Nhược Dư cười ha hả.
Cô ấy đưa tay ra nhéo mặt Hạ Nhược Tuyết!
Ba!
“Em chinh phục dạ dày của anh ấy, mà chị đã sớm chinh phục thân thể của anh ấy rồi”.
Chu Nhược Dư che miệng cười trộm: “Nếu để em nói, cũng là chị lợi hại hơn một ít!”
Cô ấy liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, giữa Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết đã xảy ra chuyện gì.
“Ặc”.
Hạ Nhược Tuyết lập tức đỏ mặt, không yếu thế nhéo ngực Chu Nhược Dư: “Em còn quyến rũ hơn cả chị nữa, đến lúc đó nói không chừng Bắc Minh sẽ không đến phòng chị nữa đâu”.
“A!”
Chu Nhược Dư bị tập kích bất ngờ làm cho sợ tới mức hét lên một tiếng: “Hay lắm Nhược Tuyết, lại dám đánh lén sao?”
“Xem em đây!”