Bảo Kiếm Phong đột nhiên biến sắc!
Ông ta vội nặn ra một nụ cười giả lả còn khó coi hơn cả khóc: “Tiểu huynh đệ à, những lời tôi nói trước đây đều là hiểu lầm thôi. Hay là như thế này đi, lão phu bằng lòng lấy danh nghĩa của Luân Hồi tông thu cậu làm đệ tử nội môn, hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc tông chủ!”
“Đồng thời lão phu bảo đảm, chỉ cần lão phu có tài nguyên thì cậu đều có thể tùy ý sử dụng!”
“Lão phu thậm chí có thể thu cậu làm đệ tử thân truyền, tôi còn có vài cháu gái, mỗi người đều lớn lên như hoa như ngọc!”
Bảo Kiếm Phong càng nói càng đắc ý!
Thực lực kinh người mà Diệp Bắc Minh thể ra khiến ông ta thực sự rất rung động!
Dị Hỏa, Phần Thiên Chi Diễm!
Công thức của Quy Linh đan, còn có thể luyện chế ra Quy Linh đan hoàn chỉnh!
Bất luận là điểm nào thì Bảo Kiếm Phong đều hạ quyết tâm phải lung lạc được Diệp Bắc Minh này!
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt khinh thường: “Ông cũng xứng làm sư phụ của tôi sao?”
Nụ cười của Bảo Kiếm Phong đông cứng lại!
Trên khuôn mặt già nua hiện lên một tia quân bách, ngay sau đó được thay thế bằng sự phân nộ vặn vẹo: “Nhóc con, cậu nói cái gì?”
“Tôi nói là, ông cũng xứng làm sư phụ của tôi sao?” Diệp Bắc Minh lặp lại!
Mỗi một chữ đều giống như một cái tát hung hăng quăng lên mặt Bảo Kiếm Phong!
“Thứ khốn kiếp, cậu dám nói chuyện với tôi như vậy?!!!” trung kỳ của Bảo Kiếm Phong giống như vũ bão mãnh
hơi thở Đạo Tôn tới.
Tất cả những người tu võ trong phạm vi trăm mét đều ngã phịch xuống đất!
Diệp Bắc Minh, người đối diện trực tiếp với áp lực cảnh giới Đạo Tôn vẫn sừng sững như núi.
“Ha ha ha ha!”
Một lát sau, Bảo Kiếm Phong thẹn quá hóa cười: “Diệp Bắc Minh, lão phu nhớ kỹ cậu rồi!”
“Những thứ trong nhẫn chứa vật này đại khái có giá trị ngang năm trăm triệu viên đá tinh thần!”
Dứt lời liền ném nhẫn sang! Diệp Bắc Minh dùng ý niệm quét nhanh qua: “Không đủ!”
Nếp nhăn nơi khóe mắt Bảo Kiếm Phong giật giật: “Lục Thiêu! Nhẫn trữ vật của con cũng đem ra đây!”
Lục Thiêu sững sờ: “Bảo lão, con...”
“Coi như lão phu mượn! Cũng không phải là không trả!!!”, Bảo Kiếm Phong. quay ngoắt đầu, đôi mắt đỏ ngầu trừng Lục Thiêu.
Lục Thiêu chỉ có thể không cam tâm giao ra nhẫn chứa vật của mình!
Bảo Kiếm Phong kiểm tra qua rồi ném cho Diệp Bắc Minh: “Đồ trong hai nhãn chứa vật này cộng lại cũng đáng giá bằng một tỷ viên đá tinh thần rồi!”
"Còn lại chín tỉ, về sau sẽ tính, một viên cũng không thiếu!”
Ánh mắt Bảo Kiếm Phong hung ác như loài thú hoang, c‡ ùng nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Nhãi con, ăn quá nhiều cẩn thận vỡ bụng mà chết!”
“Chúng ta đi!”
Ông ta cáu gắt phất tay áo, dẫn theo đám người Luân Hồi tông nhanh chóng rời khỏi.
Diệp Bắc Minh cũng không ngăn cản, ngó lơ mọi ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng bước đi về phía nhóm người Thần Ngự tông, gương mặt Hứa Đại Niên đã nín nhịn tới đỏ bừng: “Diệp... Diệp tiền bối, nếu như trước đây có chỗ nào. đắc tội, tôi xin lỗi ngài!”
Có thể co có thể duỗi.
Diệp Bắc Minh không quan tâm tới cậu ta, mà nhìn hướng hai người Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh.
“Thần hồn của hai người bị làm sao vậy?”
“Bị hao tổn chút thôi, nhưng một hai năm hẳn là có thể khôi phục”, Hàn Tử Chân đáp.
Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Há miệng!”
“Hả?”
Hai người đều choáng váng.
“Há miệng!”
Diệp Bắc Minh không giải thích, hai người theo bản năng hé môi, hai viên đan dược trong nháy mắt đã rơi vào trong khoang miệng, một luồng sức mạnh
lập tức nở rộ trong cơ thể họ.