Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 5033: Thì ra là đến vì Hỗn Độn Thể!


Soạt——I

Ánh mắt của hàng trăm triệu người đều đổ đồn vào Diệp Bắc Minh! "Đến đây vì Hỗn Độn Thể của nhà họ Diệp?"

"Nghe nói thể chất của Tiêu Đế cực kỳ đáng sợ, dường như cũng là một loại thể chất cường đại!"

"Hai cường giả tuyệt thế trẻ tuổi va vào nhau rốt cục sẽ tạo ra tia lửa gì chứ?"

Người của Đế Huyết Cổ Gia, Tuyết tộc, Tử Vi Đế Tộc, Bất Hủ tộc, Hồng Hoang Đế Cung đều nhìn sang!

"Thì ra là đến vì Hỗn Độn Thể!"

Mọi người nheo mắt lại, giống như đang xem kịch vậy!

Trong đám người của Tử Vi Đế Tộc, Trần Vũ Nhu nói: "Cha, cha nói xem anh †a sẽ ứng phó thế nào?”

Cô ấy có thân hình nóng bỏng nhưng lại có vết bớt trên mặt!

Ánh mắt Trần Kiếm Bình lóe lên: "Tiểu tử này lại là huyết mạch của nhà họ Diệp, sao ta lại không phát hiện ra sớm chứ?”

"Vũ Nhu, con và hắn đều từ Thái Thương Thần Viện ra, tuy con vào Thái Thương Thần Viện, nhưng lại không tìm được thứ đó!"

"Nhưng cũng coi như là người quen với Thánh tử nhà họ Diệp đúng không?" "Cha, chúng con không quen lắm!" Trần Vũ Nhu lắc đầu. Trần Kiếm Bình mỉm cười: "Không quen lắm thì cũng là quen!"

"Nếu sau này có cơ hội, gần gũi với vị Thánh tử này một chút, ngộ nhỡ các con...

"Cha!"

Trần Vũ Nhu giậm chân: "Con không biết cha nghĩ cái gì nữa, cha xem mặt con gái thế này, ai mà thích con chứ?"

"Nhưng mặt của con...

Ngay khi Trần Kiếm Bình định nói, Trần Vũ Nhu liên cắt ngang: “Cha, được rồi"

Không chỉ hai cha con họ, tất cả những người có thế lực dường như đều đang thì thầm bàn tán!

Chỉ có Diệp Bắc Minh ngồi ở chỗ đó không nói một lời! Trực tiếp lờ đi những lời của Tiêu Đết

"Thánh tử nhà họ Diệp, ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?" Tiêu Đế lạnh lùng hét lên.

Vẫn lờ đi! Lúc này.

Diệp Bắc Minh đang truyền âm với Dao Trì: "Cô chắc chắn ở trong Vô Căn Chi Địa có một Đế Thi?"

Trong đám người Bất Hủ tộc, Bất Hủ Nhan xinh đẹp đang ngồi ở đó, khí chất siêu phàm tuôn chảy khắp người, Dao Trì khống chế cơ thể cô, gật đầu: "Chắc chắn, bổn đế đã cảm nhận được!"

"Nhưng, thực lực của một mình ta không đủ, cần ngươi giúp đỡ."

"Chuyện này ngươi không được nói cho người khác biết. Sau khi tiến vào Vô Căn Chỉ Địa, ngươi phải bỏ lại những người xung quanh, chúng ta cùng nhau hành động!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, đáp lời, cắt đứt truyền âm.

Lập tức hắn nói với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Tiểu Tháp, ông cảm thấy Dao Trì và Dao Hi, lời nói của ai đáng tin hơn?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tiểu tử, hà tất phải rắc rối như vậy?"

"Mục tiêu của cậu từ trước đến nay chưa bao giờ là giúp đỡ Dao Trì hay Dao Hi!"

"Ai có thể cứu được Hạ cô nương thì cậu phải giúp người đó, không phải sao?"

Diệp Bắc Minh giật mình. Đột nhiên nhận ra: "Nói cũng đúng!" Khóe miệng hắn từ từ nhếch lên thành một nụ cười!

Lúc này, Tiêu Đế đang lớn tiếng quát mắng Diệp Bắc Minh, tại sao lại không trả lời anh ta!

Kết hợp với nụ cười trên môi Diệp Bắc Minh, thật giống như đang giễu cợt! "Diệp Bắc Minh, ngươi có thái độ gì thế!" Tiêu Đế tức giận, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng!

Ông lão có mái tóc sư tử đứng cạnh Tiêu Đế bỗng nhiên trầm giọng: "Diệp lão ma, vương nói chuyện với vương, nên cho đối thủ sự tôn trọng!"