Mặc dù bọn họ là người của đội Thần Cơ, nhưng lại đến từ gia tộc Cổ Võ khác nhau.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh quá nhanh, Tần Hóa Thiên vừa muốn ra tay, Diệp Bắc Minh liền xuất hiện bên cạnh ông ta.
Ầm!
Một quyền đánh ra!
Tần Hóa Thiên toàn thân chấn động, ngực chịu đựng một quyền, ‘răng rắc’, xương sườn gãy lìa.
Phun ra một ngụm máu tươi!
Mọi người lại ngơ ngác: “Cái này…”
“Mày dám!!!”
Con ngươi Tần Hóa Thiên co rút kịch liệt.
Có một loại kích động muốn chửi bậy, bởi vì sơ suất của ông ta, dẫn đến bị thương, bây giờ hành động bất tiện.
Lúc Diệp Bắc Minh giết tới, ông ta lại không còn sức đánh trả!
Một cánh tay gãy!
Xương sườn gãy!
Cùng với đau nhức, bộc phát ra căm giận ngút trời: “Diệp Bắc Minh, mày muốn chết sao?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Ông mới tự tìm cái chết!”
Răng rắc!
Một cước đạp tới.
Sức mạnh trăm ngàn cân nện xuống.
“A!”
Tần Hóa Thiên kêu thảm thiết một tiếng, nửa ngưởi nổ tung, toàn thân cũng bị phế.
“Rít!!!”
Những người còn lại của đội Thần Cơ hít hơi lạnh, cuối cùng bọn họ cũng tỉnh ngộ, rối rít tiến lên: “Diệp Bắc Minh, dừng tay!”
“Diệp Bắc Minh, mày biết mình đang làm gì không?”
“Mọi người đều là người phía Long Hồn, mày đang tàn sát lẫn nhau đấy!”
“Tần Hóa Thiên là tiểu đội trưởng đội Thần Cơ, mày không đủ tư cách giết ông ta!”
“Mười Võ Hoàng đỉnh phong lạnh giọng nói.
Soạt!
Diệp Bắc Minh quay đầu.
Trong mắt toàn là sát ý!
Anh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay mình.
Một tầng sát khí màu đỏ bao phủ bên ngoài kiếm Đoạn Long: “Các người muốn chết cùng ông ta?”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mười Võ Hoàng đỉnh phong.
Bị Diệp Bắc Minh nhìn vậy, không ngừng lui về phía sau.
“Mày…”
Mười Võ Hoàng đỉnh phong kinh ngạc.
Tần Hóa Thiên kéo dài chút hơi tàn, oán độc nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh… mày… mày dám đối xử với tao như vậy?”