Vẻ mặt của Diệp Bắc Minh nghiêm trọng thêm ba phần.
Sức mạnh một trăm ngàn cân mà mới chỉ là một phần ba!
Tần Long Tượng toàn lực ra tay, chắc cũng phải đến sức mạnh ba trăm ngàn cân đấy.
Gấp ba lần anh!
Hai người cách nhau hai cảnh giới lớn, khoảng cách sức mạnh chênh nhau ba lần, vẫn có thể tiếp được.
Nếu anh trở thành võ tông đỉnh phong, chắc chắn không chỉ có sức mạnh ba trăm ngàn cân.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, tôi ra tay, có thể giết chết ông ta, chỉ cần hút một phần ba nội lực của cậu”.
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Trước đây ông ra tay một lần, chẳng phải cần hút cạn nội lực của tôi sao?”
“Sao lần này chỉ cần một phần ba nội lực?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Lúc đó cảnh giới của cậu quá thấp, cho nên phải hút cạn của cậu”.
“Bây giờ cảnh giới của cậu tăng lên rồi, sức mạnh mà tôi cần cũng càng lúc càng ít”.
“Có lẽ sẽ có một ngày, sức mạnh của cậu vượt qua tôi, thì cũng không cần tôi ra tay nữa”.
Diệp Bắc Minh cười đáp lại một câu: “Bây giờ cũng không cần ông ra tay”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi do dự: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Người này rất mạnh, bây giờ cậu vẫn chưa thể đối phó được”.
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Chỉ dựa vào đấu võ lực, đó là người lỗ mãng, dùng cái đầu, tôi có thể giết ông ta”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra bốn chữ: “Vậy tôi chờ xem”.
Và không nói gì nữa.
Tần Long Tượng khà khà nói: “Khà khà, không tệ, đúng là không tệ”.
“Thực lực này, khiến tao không ngờ đấy”.
Ông ta tỏ vẻ mặt thích thú, dường như sẽ ăn thịt chắc Diệp Bắc Minh.
“Nhưng sau đây tao sẽ ra tay toàn lực, không biết mày có bị một quyền của tao đánh thành bùn thịt không đây?”
Diệp Bắc Minh ra vẻ không thèm để ý: “Hay là, cứ thử xem?”
Khinh miệt.
Thờ ơ.
Soạt!
Soạt!
Tần Long Tượng bị thái độ của anh làm cho mặt sầm xuống: “Diệp Bắc Minh, mày thực sự không sợ chết?”
Diệp Bắc Minh ngáp một cái: “Sao ông lại nhiều lời thế?”