Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 805: Âm hiểm!


 Cùng lúc đó.  

 

Ở một nơi ở Côn Luân Hư.  

 

Trong mật thất nhà họ Diệp.  

 

Vù!  

 

Một miếng ngọc bội hình rồng màu đỏ máu lập tức sáng lên.  

 

Sau đó.  

 

“Rắc’ một tiếng nứt ra.  

 

Một đường huyết quang hình rồng từ trong vọt ra, hình thành mấy chữ lớn cổ xưa: “Kim Lân đâu phải vật nuôi trong bể, vừa gặp mây gió liền hóa thành rồng!”  

 

Bên cạnh vang lên tiếng hô kinh hãi: “Ông nội, ngọc rồng… vỡ rồi!”  

 

Cô gái cất giọng tràn đầy chấn hãi!  

 

Không dám tin  

 

Không thể tưởng tượng nổi.  

 

Tất cả biến thành sự kích động mạnh mẽ.  

 

Nhà họ Diệp vẫn luôn lưu truyền một truyền thuyết, chỉ cần ngọc rồng vỡ tan, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ đi trên con đường khởi sắc vô địch.  

 

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cuối cùng nhà họ Diệp sắp khởi sắc rồi”, cô gái vui mừng phát khóc.  

 

Nước mắt ào ào chảy xuống!  

 

Ông lão bên cạnh cất giọng nghẹn ngào: “Kim Lân đâu phải vật nuôi trong bể, vừa gặp mây gió liền hóa thành rồng!”  

 

Trong huyết quang, thấp thoáng hiện lên một bóng hình, chỉ có thể lờ mờ nhận ra.   

 

Bảy tám phần giống với Diệp Bắc Minh!  

 

“Nhà họ Diệp, cơ hội đến rồi!”  

 

Ông lão ấn một nút cơ quan, mở ra một hộp ngầm trong mật thất.  

 

Lấy ra một chiếc lệnh bài huyền thiết, đưa cho cô gái: “Huyên Nhi, cháu mang lệnh bài huyền thiết này đến thế giới phàm tục, đưa cậu bé đó về đây”.  

 

Ông lão nhìn chằm chằm bóng hình mờ mờ đó.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một tiếng cười âm lạnh vang lên.  

 

“Ha ha ha!”  

 

Một thanh niên mặc áo choàng tím đi vào: “Ông nội, sao ông lại như vậy chứ?”  

 

“Tổ tiên nhà họ Diệp khó khăn lắm mới thu thập được hai lệnh bài huyền thiết, hai mươi ba năm trước, ông đã tặng cho người phụ nữ đó rồi”.  

 

“Bây giờ, ông còn muốn tặng nốt đi sao?”  

 

Đố kỵ!  

 

Âm hiểm!  

 

Lạnh lùng!  

 

Huyết quang biến mất.  

 

Sắc mặt ông lão trầm xuống: “Ai cho cháu vào đây?”  

 

Diệp Ngưng Huyên quát lên một tiếng: “Cút ra ngoài!”  

 

Đập một chưởng đến.  

 

Sau lưng thanh niên mặc áo choàng tím có một ông lão bất ngờ xuất hiện, đập một chưởng với chưởng của Diệp Ngưng Huyên.  

 

Phụt!  

 

Diệp Ngưng Huyên phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay ra xa.  

 

Vẻ mặt ông lão biến sắc: “Mày… người của học viện Thiên Thần?”  

Thanh niên áo choàng tím cười lớn: “Ông nội, chúc mừng ông, nói đúng rồi!”