Đóa Hoa Trong Vùng Cấm

Chương 10: Đây là chuyện riêng của con


Hắn dùng lực giữ Liên Nhi quỳ rạp ở dưới, cô ngước mặt nhìn lên thì chỉ có ánh nhìn phân nửa của kẻ thượng đẳng nhìn kẻ hạ đẳng, làm cho Liên Nhi sợ hãi, không rõ hắn muốn gì.

Cánh tay đặt trên vai bất thình lình tóm cằm tinh xảo cao lên, Lâm Vương Minh u trầm không vừa ý nhìn cô gay gắt.

"Lý Liên Nhi, nhớ cho rõ hiện giờ cô đã là người của Lâm Vương Minh này, lời tôi nói ra cô phải tuyệt đối nghe theo.

Đó là mệnh lệnh! Nếu cô dám cãi hoặc chống đối tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ.

Có biết không?"

Ngón tay uy lực của hắn ấn vào da thịt mỏng manh của cô gái nhỏ, làm Liên Nhi duỗi tay kéo ra theo bản năng, lắc đầu muốn thoát. Hắn không hài lòng liền tát vào mặt cô, tuy cái tát không mạnh nhưng da thịt tuyết trắng của cô lại phản ứng rất mãnh liệt, ửng đỏ cả lên.

Liên Nhi ngớ người chưa kịp khôi phục ý thức hắn lại nắm cằm cô kéo về đối diện, vẻ ngoài lãnh khốc không đổi.

"Khi chồng cô nói chuyện phải ngoan ngoãn mà nghe!

Cô còn dám chống đối lần sau không đơn giản là một cái tát tay nhẹ nhàng này đâu!"

Vì để răng đe cô, hắn rút ngay con dao phòng thân sau thắt lưng dí vào cần cổ bé nhỏ, làm Liên Nhi kinh hồn khiếp đảm, rơi lệ đáng thương như hoa lê sau mưa.

"Đừng, Lâm Vương Minh, tôi biết sai rồi!

Làm ơn, đừng giết tôi.

Tôi còn muốn sống, tôi còn muốn gặp lại người thân của mình!"

Hắn trông cô khóc lên lại yêu kiều, lòng có chút không nỡ làm hại cô, cũng chỉ muốn dọa người cảnh cáo, đạt được mục đích hắn bèn cất con dao đi, rồi kéo Liên Nhi đứng lên.

Ngón tay thon dài lướt qua mặt, sờ vào vệt nước mắt còn vương trên gò má, cử chỉ đang nhẹ nhàng đột nhiên hắn lại tức giận, ấn vào hốc mắt của cô.

"Lý Liên Nhi, đôi mắt của cô rất đẹp!

Nhưng Lâm Vương Minh này không thích người hay khóc!

Cô tốt hơn hết cất mấy giọt nước vô nghĩa đó của cô đi, đừng để tôi móc mắt cô!"

"Tôi...biết rồi..."



Cô gái nhỏ thút thít lên, hít một hơi thật sau đè nén nước mắt, cô run rẩy đáng thương như lá rụng mùa thu, cảm thấy kẻ này không khác gì ma quỷ, từ cách đối đãi bình thường cho đến chuyện ân ái hắn cũng đều rất cưỡng đoạt cô.

Ở nơi đất khách quê người, lại nằm trong tay kẻ nguy hiểm, Liên Nhi căn bản không có gì chống đối lại hắn, cô phải cố gắng không làm phật lòng ác ma, chỉ có nhanh chóng kết thúc chuyện sinh con thì cô mới được tự do.

- Lý Liên Nhi, cơ thể của mày đã bị vấy bẩn rồi, bây giờ chỉ có sinh con cho hắn thì mày mới quay về cô nhi viện được.

- Lý Liên Nhi, sinh một đứa con thôi mà, không khó đâu, mạng sống quan trọng hơn.

Cô tự nhủ với lòng như thế, nhưng sự thật đã thành nỗi ám ảnh kinh hoàng, có khi phần đời còn lại của cô sẽ khó tìm được một nửa còn lại.

Nghĩ đến đó, gương mặt lo sợ càng thêm u tối, Lâm Vương Minh liếc mắt nhìn liền không thuận mắt, bóp cổ Liên Nhi, nhả giọng âm u hữu lực.

"Cất cái gương mặt ủ rũ đó đi, bây giờ theo tôi sang trình diện ông nội!"

"Tôi biết rồi, anh thả tay ra đi!"

Đôi tay mềm yếu cào cấu cứ như gãi ngứa, hắn vừa thả tay liền kéo cô đi rất vội, giày cao gót đi nhanh cực kỳ nguy hiểm, Liên Nhi không theo kịp bất ngờ ngã khụy xuống sàn.

Cô chỉ có thể phát ra một tiếng "a" nhỏ, đau đớn ở đầu gối lại phải bị kiềm nén không dám thể hiện.

Lâm Vương Minh quay người bày ra bộ dáng giống với thiếu niên ngả ngớn bất lương, liếm nhẹ cánh môi bạc khom người bòng cô lên.

"Anh..."

"Im miệng! Có đi còn không xong thì sau này sinh con như thế nào?"

Người còn chưa kịp nói đã bị hắn cướp lời, Liên Nhi ấm ức không cãi lại được, mím chặt môi cúi đầu tủi thân, vô tình để hắn nhìn thấy vẻ tội nghiệp mà đáng yêu của cô.

Ở nơi người không nhìn thấy môi bạc câu lên thích thú, ra đến bên ngoài hắn vẫn còn bòng cô gái, gặp ngay Tĩnh Yên cũng đang đứng đợi cùng hắn sang nhà lớn.

Bà vừa nhìn thấy đã tỏ ra chướng mắt, liếc xéo vào Liên Nhi làm cô nhận thức được nguy hiểm, lắp bắp nói với người đàn ông.

"Lâm..."

"Gọi là chồng!"

Thanh âm sắc lạnh như băng, lỗ tai của Liên Nhi liền lùng bùng, đầu óc nhiễu loạn không kịp tiếp thu, cô ngẩng mặt ngơ ngác nhìn.



Người đàn ông hướng mắt khó chịu xuống, giọng cứng như đá không đổi.

"Từ giờ cô phải gọi tôi là chồng, cô là vợ chứ không phải mẹ tôi mà gọi cả tên lẫn họ của tôi.

Nhớ rõ chưa?"

Hắn đột nhiên gắt gỏng lên làm Liên Nhi giật mình gật đầu theo bản năng, mặc dù sợ sệt nhưng cô vẫn không quên điều mình muốn nói.

"Chồng, thả tôi xuống được không?"

"Mẹ...đang nhìn..."

Câu cuối cô nói rất nhỏ, Lâm Vương Minh bấy giờ mới để ý tới biểu cảm của mẹ hắn, người đang bực dọc, hành động và cử chỉ của hắn càng lúc càng làm bà chú ý.

"Ban ngày ban mặt ở đây còn có rất nhiều người, có muốn làm trò vợ chồng yêu nhau thắm thiết thì cũng biết chọn hoàn cảnh chứ?"

Giọng nói đay nghiến, Tĩnh Yên xác thực chướng mắt vô cùng, nếu cả hai yêu nhau thật lòng bà chắc chắn sẽ không ghét bỏ, nhưng thực tại đây chỉ là một màn kịch dơ bẩn.

Chính vì biết Lâm Vương Minh không yêu Lý Liên Nhi lại bắt ép đủ đường mà bà càng không muốn con trai mình và cô gái kia tiếp tục ở bên cạnh nhau.

Bà nhìn thấy đâu đó một Lâm Tuấn Anh thứ 2 xuất hiện, đó chính là bố của Lâm Vương Minh. Trước kia, cũng vì hôn nhân không có tình yêu mà dẫn đến việc ông có con riêng bên ngoài, còn bà phải chịu cảnh cô đơn tới tận bây giờ.

Con trai mình đứt ruột sinh ra, muốn nó trở thành người tốt lại đi vào vết xe đổ của người mình ghét, bà làm sao chấp nhận cuộc hôn nhân vụ lợi này ?

Ngay khi bà vừa mở miệng muốn trách tiếp thì Lâm Vương Minh bất ngờ cắt ngang tiếng nói.

"Mẹ à, ông nội rất thích cháu trai đối xử tốt với vợ, chúng ta sắp qua đó gặp ông rồi, con chỉ đang thể hiện một chút thôi.

Mẹ đừng có làm khó con và vợ có được không?

Đây là chuyện riêng của con."

Lời nói và biểu cảm chẳng có cái nào tiết chế, trước mặt mẹ hắn vẫn tỏ ra kiêu ngạo, dường như trong mắt hắn chỉ có bản thân là tâm điểm.

Liên Nhi nhìn thấy Tĩnh Yên tức giận bỏ đi mà lòng nơm nớp lo sợ, cả mẹ hắn còn chẳng có tiếng nói thì cô ở đây 10 phần hết 9 phần nguy hiểm, lời nói mà sơ xuất thì hậu quả khó lường, không ai có thể cứu được cô.

Nghĩ đến viễn cảnh như dao kề cổ cô sợ run người, móng tay bất giác tự cấu vào da thịt mình.