Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 353




Chương 353

Dương Tâm từ trên giường ngồi dậy.

Tựa vào đầu giường, rưng rưng hỏi: “Minh Minh tình hình thế nào? Sau khi giải độc xong không có phát sốt chứ?”

Lục Gia Bách đưa nước ấm trong tay cho cô: “Trước tiên em uống chút nước cho ấm bụng đã, lát nữa anh bảo bọn họ mang đồ ăn tới.”

Dương Tâm vươn tay nhận lấy.

Cô nhận thầy một số thay đổi tinh tế trong mối quan hệ của họ.

Cả hai đều muốn nói chuyện phiếm, nhưng không ai dám bắt đầu câu chuyện trước.

“Anh…”

“Em nói trước đi…”

“Anh nói trước đi…”

Lục Gia Bách nhướng mày, vươn tay vuốt ve gò má của cô, cười nói: “Được rồi, anh nói trước, năm đó có chút đột ngột, ngay lúc em không rõ đang xảy ra chuyện gì lại khiến em mang thai, anh thực sự xin lỗi.

Dương Tâm trợn mắt lắm bẩm nói: “Không đủ thành khẩn.”

Lục Gia Bách yêu chết đi được bộ dạng này của cô.

Anh không nhịn được ngồi xuống đầu giường, sau đó duỗi tay ôm cô vào lòng mình.

“Anh vẫn nhớ lần đó em nói với anh ở trụ sở của Lục thị, em nói người đàn ông đó như một con chó điên, chỉ cần gặp được mặt là em sẽ phế anh ta luôn, bây giờ anh ta đang ở ngay trước mặt em đây rồi, em có muốn ra tay hay không?”

Dương Tâm trừng mắt nhìn anh.

Người đàn ông này chắc hẳn đang cười nhạo cô.

Cô dám nói những lời cay nghiệt nhưng không dám làm.

Chết tiệt, đúng là một tên khốn nạn!

Lục Gia Bách cười trầm thấp, vùi đầu vào cổ cô, đùa cợt nói: “Không nỡ ra tay thì cứ nói thẳng, anh cũng đâu có cười em, đều là người lớn cả rồi, sau này những ngày cùng nhau ngủ chung giường còn nhiều lắm, nếu mà anh bị phế thật, cả đời này của em hơi khó sống đấy.”

Nhìn xem, đây đều là đang nói về từ ngữ không đứng đắn gì vậy?

“Cộc cộc cộc.”

Có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Chuyện tốt của tổng giám đốc Lục bị cắt ngang, khuôn mặt tuần tú từ từ trầm xuống.

“Có chuyện gì vậy?”

“Dạ thưa anh Lục, cậu chủ đã tỉnh rồi.”

Dương Tâm đẩy người đang dính lây mình ra, xoay người muốn rời giường.

Lục Gia Bách đưa tay ra vuốt trán.

Người phụ nữ này không phải chỉ muốn con trai chứ không muốn đàn ông sao?

Dương Tâm không khỏi bật cười khi nhìn thấy anh với vẻ mặt bắt lực kia, bước tới hôn lên đôi môi mỏng của anh, ấm áp nói: “Thằng bé đã thoát khỏi cửa tử rồi, bố mẹ chúng ta nên đến thăm nó càng sớm càng tốt chứ, những ngày sau này còn dài anh vội vã cái gì không biết.”

Anh không vội, nhưng “em trai” của anh đang vội.

Bên trong phòng bệnh.

Bác sĩ đang truyền nước biển cho Lục Minh, và nét mặt của cậu bé cau có như xoắn cả vào nhau đến nơi.

“Chú, chú nhẹ chút.”

Cậu bé sợ!

Ở bên cạnh, Dương Tùy Ý mặt không nói nên lời, đi lên giật lấy kim tiêm từ tay bác sĩ.

Không đợi Lục Minh phản kháng, cậu bé trực tiếp tìm được mạch máu, đâm thẳng vào.

BA – Tiếng la hét như đang giết mổ lợn vọng ra qua khe cửa.

Dương Tâm nghe thấy tiếng hét của con trai cách đó rất xa, tim thắt lại, nhanh chóng tăng tốc đi đến.

Đẩy cửa ra.

Thầy Lục Minh nhìn chằm chằm Dương Tùy Ý rơi nước mắt, không nói lời nào trực tiếp tiền lên nhéo tai Dương Tùy Ý.

“Thằng nhóc này, lại bắt nạt anh trai mình rồi.”

Dương Tùy Ý đảo mắt một vòng.

Ai là anh trai?

Ai là em trai? Ai bắt nạt ai chứ?