Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 548




Chương 459

Anh ta đã quen với việc cô nhóc kia luôn ở sau lưng ầm ĩ, đột nhiên nghe thấy cô ấy phải rời khỏi, một góc trong tim đã sụp đổ mất rồi.



Chung cư Thịnh Cảnh.

Dương Tâm không đi tạm biệt đồ đệ mình.

Trong mắt cô, cô nhóc kia rời đi chỉ là tạm thời mà thôi.

Chờ cô ấy nắm được quyền kiểm soát cả gia tộc Hải Nhân, trên đời này sẽ không có gì kiểm soát được cô ấy nữa.

Lạc Hồ hơi nheo mắt lại.

“Thế nào, ở trong mắt anh Lâm đây, tôi là dạng người máu lạnh đến mức ngay cả con của mình cũng tuyệt tình không thèm quan tâm đến sao?”

“Thật xin lỗi, ý của tôi không phải như vậy, do tôi vô tình nghe được người của gia tộc Hải Nhân đã biết quan hệ giữa cậu và Bé Dương nên có chút sốt lo lắng mà thôi.”

Lạc Hồ lạnh lùng cười: “Không phiền anh Lâm quan tâm, nếu nó thực sự là con tôi thì tôi sẽ dốc hết sức đi cứu nó.”

Nói xong, anh ta thong thả bước xuống bậc thềm, tiếp tục nói: “Tôi sẽ đến trụ sở của gia tộc Hải Nhân, gặp người quản lý chuyện này, việc này cậu đừng nói cho cô ta, miễn cho cô ta biết xong sẽ quan tâm loạn rồi lại làm ra chuyện không lý trí.”

Cô ta trong miệng anh ta đương nhiên là Hải Vy.

Lâm Thanh nghe vậy, lập tức cao giọng đáp: “Cậu cứ như vậy đi gặp mặt bọn họ sao? Bây giờ bọn họ đang nghi ngờ cậu, nếu cậu tự dâng mình đến cửa như vậy chẳng khác nào khẳng định với họ Bé Dương là con của cậu, đúng không?”

“Nếu không thì sao? Chờ cho bọn chúng thật sự chặt đứt ngón tay của Bé Dương rồi tôi lại đến tìm bọn họ đàm phán hả?”

Lâm Thanh nghẹn họng, một tiếng thở dài truyền ra từ microphone: “Cũng đúng. Cậu lo lắng cũng đúng. Nếu bọn họ đã nghi ngờ rồi thì sẽ không dễ dàng thả Bé Dương ra đâu, kiểu gì cũng phải xác nhận xem Bé Dương và cậu có quan hệ cha con hay không rồi mới bằng lòng thả người.”

Lạc Hồ không nói nhảm nữa, thẳng tay ngắt cuộc trò chuyện.

Anh ta vừa đến bãi đỗ xe, di động trong túi lại vang lên.

Vẫn là số điện thoại của Lâm Thanh gọi đến, nhưng lần này người nói chuyện với anh ta không phải Lâm Thanh mà là Hải Vy.

“Cuộc nói chuyện giữa anh với Lâm Thanh, tôi đều nghe được cả rồi. Tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, anh cũng đừng mạo hiểm. Hải Cẩn đã quyết định sẽ quay về gia tộc. Anh cứ để cô ấy can thiệp bên phía nhị trưởng lão trước, thử xem cô ấy có thể đổi Bé Dương quay về không. Nếu không thì chúng ta lại nghĩ biện pháp khác.”

Lạc Hồ cau mày.

Anh ta mà mặc kệ thì người phụ nữ này nói anh lạnh lùng vô tình.

Bây giờ anh ta quyết định ra tay thì cô ta lại lo lắng anh sẽ phá hoại mọi việc.

Phụ nữ quả thật là thứ sinh vật phiền toái.

Không lẽ anh ta lại đẩy con mình vào hố lửa sao?

“Lạc Hồ, anh có nghe tôi nói không?”

“Nghe.” Lạc Hồ khẽ nhếch môi, lạnh lùng phun ra một chữ.

Còn không phải người phụ nữ này đang lo lắng nếu người giúp đỡ kia của gia tộc Hải Nhân đưa ra điều kiện hà khắc gì, anh ta không thể đáp ứng được thì sẽ bỏ qua con của cô ta sao.

Nếu không tin anh ta, còn chạy tới dùng tình nghĩa chỉ trích anh ta, mong anh ta ra tay cứu con làm quái gì?



Nhà cũ của nhà họ Lâm.

Trong phòng khách.

Hải Vy lôi kéo cánh tay Hải Cẩn, khóc nức nở nói: “Thật xin lỗi, lỗi lầm chị gây ra cuối cùng vẫn phải để em đến giải quyết.”

Hải Cẩn thoải mái cười, đưa tay vỗ vỗ sau lưng cô ta an ủi: “Là chị em thì không nói lời khách sáo như vậy, bố với mẹ sinh ra hai cô gái chúng ta, chị không thể trở thành người nắm quyền trong gia tộc thì chỉ đành để em đến thay thế. Mọi chuyện đã được sắp đặt từ sớm rồi, không có gì không chấp nhận được cả.”

“Nhưng…”

“Được rồi, chị đi làm ít điểm tâm rồi ngoan ngoãn đợi ở nhà đi, em sẽ nghĩ cách để cứu Bé Dương ra.”

Nói xong, cô ấy nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh cười: “Khoảng thời gian này làm phiền anh Lâm Thanh chăm sóc chị ấy giúp em nhé. Đợi đến khi em chấp chưởng gia tộc rồi sẽ phái người đến đây đón chị ấy và Bé Dương trở về. Còn về phía chị Trần Uyên đã có sư phụ em giải thích rõ ràng rồi, đến lúc đó anh cứ đi tìm chị ấy rồi nhận lỗi đi, có lẽ chị ấy sẽ tha thứ cho anh đấy.”