Đóa Kim Cương Trên Bầu Trời Valencia

Chương 2: Bảy năm trước


- Bảy năm trước -

“Khả Châu, con tới trễ rồi đó, mau vào đây nhanh lên.”

“Cha, do lúc nãy Lâm Khả Nguyệt gọi điện tới nói có việc quan trọng muốn nhờ con giúp nên con mới tới trễ. Cha đừng trách con nha.” - Bạch Khả Châu lon ton chạy vào, nhỏng nhẻo níu lấy cánh tay của Bạch Tước đưa qua đưa lại “Chaa…”

“Thôi được rồi, được rồi, cha không trách con nữa mau vào bàn ngồi đi mọi người đang chờ đó.” - Bạch Tước vừa nói vừa thở dài bất lực trước tính cách nhỏng nhèo không bỏ của Khả Châu.

Ông chủ động nắm lấy tay đứa con gái bé bỏng, ga lăng kéo ghế, đưa cô ngồi vào bàn.

Tối nay, nhân dịp bà ngoại mới từ Úc trở về nước sau ba năm. Gia đình của cô tranh thủ dẫn bà đi ra ngoài ăn để cho tình cảm gia đình thêm phần gắn khích, một phần cũng vì muốn cho bà được tận mắt thấy diện mạo mới và sự phát triển vượt bậc của thành phố Valencia sau nhiều năm xa cách. Bà ngoại Bạch Khả Châu có tên là Hà Lam, khi còn trẻ bà là một chuyên viên ẩm thực nổi tiếng tại thành phố Valencia, không có ai là chưa nghe đến danh của bà cả. Cũng nhờ danh tiếng đồn xa mà ông ngoại mới tò mò tìm đến để cưa cẫm rồi cả hai quen nhau, trở thành một câu chuyện tình ly kỳ đầy hấp dẫn.

Vì bà ngoại trước đây là một chuyên viên ẩm thực nổi tiếng nên việc chọn nhà hàng vừa có đồ ăn ngon, vừa có view đẹp rất khó. Nên nhiệm vụ gian nan này cả nhà đã phó thác vào tay của mẹ cô - Lục Nguyệt Hoa. Không ngoài sức mong đợi chỉ trong vòng một ngày mẹ cô đã thành công kiếm ra một nhà hàng năm sao cao cấp đáp ứng đủ hai tiêu chí trên.

“Tiểu Ái Châu, ta nhớ lúc nhỏ miệng con nói không ngừng, lúc nào trong nhà cũng nghe tiếng con cười cười nói nói. Sau bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi im như vậy hả?” - Bà ngoại cứ thấy cô ngồi im không chịu nói lời nào với ai bèn lên tiếng hỏi.

Bà Nguyệt Hoa liếc ngang nhanh chóng giải vây cho cô nhưng lời nói lại có phần trêu chọc “Mẹ à, bây giờ Tiểu Ái Châu của mẹ đã trở thành thiếu nữ rồi đương nhiên sẽ phải thay đổi. Đợi vài năm nữa là gả được rồi đấy.”

Nghe đến từ “gả” Bạch Khả Châu liền phản ứng, tức đến xì khói, bĩu môi nói: “Mẹ à, con còn đang độ tuổi mộng mơ mà mẹ cứ muốn gả con đi nơi khác. Có phải mẹ không muốn nhìn thấy đứa con gái này xuất hiện trong gia tộc Bạch gia nữa có phải không?”

Mỗi lần chọc ghẹo được cô công chúa nhỏ này cả nhà luôn bật cười thành tiếng.

“Không thể gả…Không thể gả.” - Bà ngoại vừa cười vừa nói. Nếu không một lát nữa cô công chúa nhỏ này mà giận thì có trời cũng không dỗ được.

Cả nhà ngồi nói chuyện rôm rả với nhau rất vui vẻ. Một hồi sau phục vụ lần lượt đem từng món đã được gọi từ trước bày biện lên trên chiến bàn lớn. Bạch Khả Châu nhướn người, mở to mắt ra nhìn cho kỹ mấy món vừa được phục vụ đặt lên. Nào là súp bong bóng, súp gà và nấm linh chi, tôm Alaska, sườn heo nướng BBQ, rau cải xào nấm đông cô và nhiều món ăn hấp dẫn khác nữa.

Cô nhìn đến tròn xoe cả hai mắt, tay gấp đồ ăn lia lịa vào chén rồi vui vẻ ngồi ăn. Cũng may hôm nay chỉ đơn giản là buổi tụ họp gia đình, không có các cô dì chú bác trong gia tộc nên Bạch Khả Châu ăn uống rất thoải mái.

Ăn xong, mọi người ngồi nói chuyện đôi ba câu rồi mới chịu đi về nghỉ ngơi để dưỡng sức ngày mai còn tiếp tục đi đến chỗ khác. Bạch Khả Châu vì có lời hứa với cô bạn thân Lâm Khả Nguyệt nên không cùng gia đình về nhà, một mạch lái xe tới địa điểm gặp mặt.

Cô ngơ ngác, há hốc mồm đứng nhìn quán bar lớn trước mặt. Cô cứ nghĩ Lâm Khả Nguyệt hẹn cô ở một nơi lý thú nào lắm ai dè lại là nơi ăn chơi nức tiếng của thành phố Cacho. Hít sâu một hơi, cô bước nhanh vào trong tìm Lâm Khả Nguyệt.

Ánh đèn màu nhấp nháy nhìn đến hoa cả mắt, tiếng nhạc sôi động được DJ chơi trên sàn ồ ạt len lỏi vào tai phút chốc làm cho Bạch Khả Châu không thích ứng kịp có hơi nhức đầu. Trong đây chia ra thành hai trường phái khác nhau. Một là trường phái chỉ tập trung vào tửu sắc. Hai là trường phái điên cuồng nhảy nhót.

“Khả Châu… Khả Châu, tao ở đây.”

Lâm Khả Nguyệt một mình ngồi ở hàng ghế dài, vẫy vẫy tay, gọi lớn kêu tên cô.

Bạch Khả Châu nhanh nhẹn chạy lại vô tình đụng trúng phải một người phụ nữ. Ả ta mang đôi giày cao gót cao loạng choạng vài bước về sau. Đến khi định thần trở lại ả liếc mắt nhìn cô đầy tức giận.



“Tôi thật sự xin lỗi.” - Cô cúi thấp người, thành tâm xin lỗi.

Ả cũng chẳng nói gì quăng ánh mắt đầy chán ghét lên người cô rồi rời đi.

Cô ngồi kế bên Khả Nguyệt, thấy xung quanh hàng ghế dài chẳng có lấy một bóng người, bèn hỏi: “Sao mày ở đây có một mình vậy?”

“Bọn nó toàn là bọn giả nhân giả nghĩa. Lúc tao với Trường Tuyền quen nhau thì muôn lời nịnh hót lấy lòng, tỏ ra tử tế giúp đỡ tao. Bây giờ, tao với hắn ta chia tay rồi thì trở mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng.”

“Hả? Mày với Trường Tuyền chia tay?” - Cô kinh ngạc hỏi vặn lại.

“Đúng, chia tay rồi. Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Ban đầu hắn cũng chỉ là một tên báo đời tầm thường, đeo bám tao hết lần này đến lần khác mới có chút danh tiếng. Tao ngu muội tin hắn yêu tao thật lòng, nào ngờ giờ trở thành soái ca, danh tiếng, tiền tài đều có đủ thì quay sang hất hủi tao.”

Lâm Khả Nguyệt nốc hết một ly rượu, buồn bã dựa vào vai cô, thốt nên những lời đau lòng “Khả Châu, mày phải nhớ cho kỹ không được tin tưởng trao trái tim mình cho một tên đàn ông nào khác. Đàn ông trên đời này như một tên thợ săn, một khi nhắm được con mồi mình muốn sẽ bày mưu tính kế tạo ra cái bẫy, tuôn ra lời nói đường mật dụ ngọt. Nhưng tới khi có trong tay rồi lại không biết trân trọng.”

“Mày say rồi, đừng uống nữa.” - Khả Châu ngăn ly rượu đang đưa tới miệng Khả Nguyệt, đặt lại xuống bàn

Hạ tầm mắt nhìn ngang thấy Lâm Khả Nguyệt khóc nức nở, nước mắt đầm đìa trên mặt. Một người bạn như cô nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng thay.

“Chúng ta về thôi.” - Khoác tay Khả Nguyệt lên vai cô định dìu cô ấy ra xe, chở về nhà thì đột nhiên bị một người nào đó đứng chắn ngang, thô bạo đẩy thẳng hai người xuống ghế.

“Chính là nó.” - Một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ, chỉ thẳng ngón tay trỏ sắc bén vào mặt Bạch Khả Châu.

“Lục soát đi.” - Tên đàn ông đứng kế bên tự nhiên khoác lấy eo ả, ngả ngớn, hất cầm ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ đứng đằng sau tới chỗ Bạch Khả Châu lục soát.

Hai tên có khuôn mặt dữ tợn tiến tới, dễ dàng xách cô lên như xách gà, nắm chặt hai cánh tay cô lại để cho tên còn lại thuận lợi kiểm tra.

“Các người làm gì vậy hả?!” - Cô ra sức vũng vẫy chân, cắn răng nhúc nhích cổ tay nhưng hai tên này siết quá chặt vốn dĩ chẳng có si nhê gì cả.

Còn tên kia là tên có đức nhất trong đám không tuỳ tiện đụng chạm vào cơ thể của cô, chỉ nhanh nhẹn lục soát hai cái túi sách ở trên bàn. Sau một hồi tìm kiếm tên đó lấy ra từ trong túi xách của cô một bọc bột màu trắng nhỏ.

“Cái này là gì đây hả?” - Ả trước mặt kẹp bọc bột giữa hai ngón tay, vỗ vỗ lên mặt cô.

Cái này là đang bức ép người quá đáng. Vốn dĩ cô không hề có một vật nào như vậy.

“Tôi không biết, nó không phải của tôi.”

Bạch Khả Châu nhìn bọc bột rồi nhìn thẳng vào ả, dứt khoát nói không cần suy nghĩ. Ả liền cười lớn, nhét bọc bột đó vào trong lớp áo ngực, bóp chặt hai má ép cô đối diện với ả.

“Mày lấy hàng của tao mà còn nói không biết? Đừng nghĩ mày có khuôn mặt ngây thơ này thì sẽ không ai nghi ngờ.”



Ả nghiến răng, mỗi một câu nói ra càng bóp chặt hai má của Bạch Khả Châu lại. Đau đớn nhưng không thể kêu lên, cô chỉ đành quật cường trừng mắt nhìn ả.

“Buông ra!”

Lâm Khả Nguyệt xông tới, chộp lấy hai chai bia đập thẳng vào đầu hai tên đang khống chế tay cô. Đỉnh đầu hai tên đó rách toạt, máu chảy không ngừng, ngã khuỵu xuống sàn. Cô ấy bấu chặt móng tay vào cổ tay ả khiến cho ả đau đớn mà buông cô ra.

“Mày nghĩ mày là ai mà dám làm vậy với tao hả?!”

Lâm Khả Nguyệt nói thẳng “Thôi cái trò ma cũ ăn hiếp ma mới đi. Cái trò này tao xem đến phát chán rồi.”

Bạch Khả Châu nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, hiểu vì sao vừa nãy đụng trúng mà ả ta chẳng một lời trách mắng. Hoá ra tất cả là cho âm mưu bắt tại trận này đây.

“Con khốn!!”

“Có chuyện gì vui dữ vậy?”

Giang Liễu mở đường, tiến gần tới chỗ đang có chuyện vui.

“Cho tôi tham gia cùng với được không?”

Âu Thiếu Thượng xuất hiện ai nấy đều mặt mũi tái mét, nghiêng người chào hỏi hắn. Tuy hắn không phải là chủ của quán bar này mà chỉ là khách bình thường như bao người nhưng nếu mạo phạm đả động tới hắn thì chỉ có rước họa vào thân. Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nhướn mày hỏi: “Có chuyện gì?”

Ả kia từ lúc thấy Âu Thiếu Thượng xuất hiện liền như một con rùa ruột cổ không còn dám lên mặt làm hùng làm hổ như vừa nãy.

“Câm hết rồi hả?” - Giang Liễu nóng tính, quát lớn khiến cho mọi người đồng loạt khúm núm.

Lâm Khả Nguyệt tức tối nhân dịp có người có thể làm cho bọn chúng run rẩy sợ hãi cô ấy quyết lao ra, đối diện với Âu Thiếu Thượng kể lại toàn bộ sự việc.

“Chính là ả giở trò tráo hàng vào túi xách của bạn tôi. Sau đó bày ra trò lục soát vu khống.” - Lâm Khả Nguyệt vừa nói vừa chỉ tay vào gương mặt trang điểm diêm dúa của ả.

Bị nhắc tới, điểm thẳng mặt ả sợ hãi tột độ, quỳ rạp xuống dưới chân Âu Thiếu Thượng tỏ ra bản thân là bị vu khống “Anh Âu, em không có làm, em thật sự không có làm.”

Âu Thiếu Thượng nhàm chán nhìn qua Giang Liễu. Anh ta hiểu ý đi lại lôi ả ta ra chỗ khác.

“Anh Âu... Anh Âu.”

Lâm Khả Nguyệt hả hê đi về chỗ, đứng chắn trước mặt Bạch Khả Châu bảo vệ.

Mặc cho ả có la hét cầu xin hắn vẫn chẳng bận tâm đến ả ta dù chỉ một chiếc, liếc mắt nhìn tên đàn ông đứng kế bên ả nãy giờ không rời “Cậu là người của hắn?”