Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 1206: Cái ôm ấm áp


Kỷ Hi Nguyệt nhìn ánh mắt kiên định kia của anh, nói: “Không sợ, chúng ta huấn luyện nhanh hơn, đề cao thực lực, hơn nữa em sẽ đi tham gia bí mật quốc gia. Nếu em được bọn họ công nhận thì có lẽ sau này còn có thể tìm bọn họ hỗ trợ. Đúng rồi, chúng ta phải bồi dưỡng nhân tài của chính chúng ta.”

“Ừ, anh cũng nghĩ tới vấn đề này. Bây giờ người cạnh anh cũng chỉ có tứ đại ám vệ của Long Bân, nhưng bọn họ đều trung với nguyên lão, anh không biết nên xúi giục bọn họ thế nào.” Triệu Húc Hàn thở ra.

“Em đi xúi giục, ít nhất em khá nắm chắc Long Bân và La Hi. Hơn nữa, anh Hàn, nói cho anh một tin tức tốt, bây giờ Tiêu Ân đã trở thành người luyện khí công.” Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười.

“Cái gì? Sao có thể?” Triệu Húc Hàn bị dọa giật mình. Chính vì Tiêu Ân không thành người luyện khí công được nên không biết đã buồn bực bao lâu, sao bây giờ ba mươi rồi mà còn có thể trở thành người luyện khí công?

“Thật sự!” Kỷ Hi Nguyệt kể anh nghe việc trước đó, Triệu Húc Hàn nghe xong rất hãi hùng khiếp vía, cuối cùng vui vẻ, nói: “Thật tốt quá, cứ thế thì chúng ta đã có nhiều thêm một người thực sự giúp đỡ. Chẳng qua có lẽ thực lực của anh ta quá yếu.”

“Không sợ, em sẽ giúp anh ấy tăng lên. Hai ngày nay anh ấy tiến bộ phi thường nhanh, em nghĩ một tháng sau thì anh ấy có thể đạt được như Long Bân. Hơn nữa sau này có anh Thiết hỗ trợ, chờ thực sự có một ngày chúng ta trở mặt với nguyên lão thì cũng không phải không có hy vọng.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn dịu dàng nhìn cô, ngay sau đó ôm sát cô, nói: “Có em ở đây, anh có thể không cần gì cả! Đương nhiên nếu có khả năng thì anh nhất định sẽ thay đổi quy củ Triệu gia, sau này chỉ có gia chủ mới có thể chân chính làm chủ.” Nói rồi, trong đôi mắt xẹt qua một ánh sáng sắc bén.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cũng ôm lấy anh, nói: “Vâng, em nhất định sẽ đứng ở cạnh anh, chúng ta cũng nhất định sẽ thành công.”

Hai người ôm nhau ấm áp, hấp thu hơi thể trên thân thể của nhau, giống như đang sưởi ấm lẫn nhau, an ủi tâm lý.

“Anh Hàn, anh ngủ đi.” Kỷ Hi Nguyệt sợ anh quá mệt mỏi.

“Còn chưa ngủ được, vậy em đứng lên đi, anh muốn đi xem Úy Mẫn Nhi, hỏi cô ta một vài việc.” Triệu Húc Hàn ngồi dậy, nói.

Kỷ Hi Nguyệt vội gật đầu, lập tức rời giường rửa mặt chải đầu. Sau năm phút, cô cùng Triệu Húc Hàn đi tới hầm.

Lúc này Úy Mẫn Nhi đang bị trói tay chân, cuộn tròn trên giường sắt. Trên mặt đất có vết máu loang lỗ chưa rửa sạch, cô ta tựa như đã quá mệt mỏi, hai người tiến vào cũng không tỉnh.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy miệng vết thương trên mặt cô ta đã đóng vảy, nhưng vết máu vẫn còn, vẻ mặt tái nhợt, tóc cũng rối tung, trên tay cũng có vết máu và miệng vết thương, quần áo càng hỗn độn bất kham, chính cô ta cũng không có cơ hộ sửa sang lại.

Hơn nữa dưới ván giường có một đống nước, phát ra mùi tanh hôi, hẳn là nước tiểu của cô ta. Rốt cuộc lúc không có người ở đây, cô ta cũng không có cách khác nên đã tự giải quyết. Trên mặt đất có một cái chén cho chó, bên trong có nửa chén cơm, đen tuyền, không giống như thứ người có thể ăn.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Thiết Quý Hoành đủ tàn nhẫn, nhưng nghĩ đến sự ngoan độc của Úy Mẫn Nhi, cánh tay Thiết Quý Hoành cơ hồ bị đứt ra toàn bộ, lòng đồng tình của cô cũng giảm đi một ít.

Cô quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn, lại thấy anh âm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Úy Mẫn Nhi.

“Muốn em đánh thức cô ta không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Để anh làm cho!” Nói xong anh đi qua, trực tiếp vươn tay ấn vào trong người Úy Mẫn Nhi. Chờ khi Úy Mẫn Nhi chuyển tỉnh, Triệu Húc Hàn buông tay ra, nhưng giống như ghét bỏ dơ bẩn, anh lấy ra khăn tay xoa xoa.