Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 233: Nhất định phải có cách (IV)


“Hạ Tâm Lan, con nói điên khùng gì vậy? Chỉ vì cậu ta mà đòi sống đòi chết? Trong mắt con còn có bố mẹ nữa không? Nuôi nấng con nên người như vậy, con lại vì một người đàn ông mà muốn chúng ta ‘người đầu bạc tiễn tiễn kẻ đầu xanh’ sao?”

Hạ Gia Quốc tức đến méo mặt: “Nếu con thực sự muốn vậy thì bây giờ đi chết ngay đi! Bố sẽ xem như chưa hề có đứa con gái như con!”

“Lão Hạ!” Mẹ Hạ gấp gáp nói, “Tâm Lan, con nói lung tung gì thế? Sao con có thể nói ra những lời như vậy. Nếu con xảy ra chuyện thì mẹ biết sống thế nào.”

Mẹ Hạ cũng bật khóc, “Con của mẹ, sao con lại ngốc nghếch vậy chứ.”

“Mẹ, con thật sự rất yêu anh Tiểu Cửu. Con mãi mãi không quên lúc nhỏ, khi có ai đó chê con xấu, anh Tiểu Cửu đều đứng trước mặt che chở và mắng người đó là đồ xấu xa. Anh ấy còn nói trong lòng anh ấy con là người đẹp nhất.”

Hạ Tâm Lan nhớ đến khung cảnh đẹp đẽ đó, nước mắt không kìm được lại rớt xuống.

“Con của mẹ, đó chỉ là lúc nhỏ thôi, hơn nữa lúc đó Cố Cửu cũng chỉ an ủi con, cậu ấy luôn xem con như là em gái mà.” Mẹ Hạ nói.

“Nhưng, nhưng mong muốn của con là được làm cô dâu của anh ấy.” Dáng vẻ của Hạ Tâm Lan rất đáng thương.

Hạ Gia Quốc hận không thể đánh cho con gái tỉnh ngộ: “Bộ dạng của con bây giờ, đừng nói là Cố Cửu, có cho người khác cũng không thèm. Con nhìn Kỷ Hi Nguyệt nhà người ta xem, hiểu chuyện biết bao nhiêu chứ đâu có ngang ngược giống con. Con nghĩ làm gì có người đàn ông nào mù mắt không chọn Kỷ Hi Nguyệt mà lại đi chọn con?” Hạ Gia Quốc nói một câu sát thương với con gái.

Bởi vì ông cảm thấy nếu không tàn nhẫn, con gái của ông sẽ mãi u mê không tỉnh ngộ.

Dựa trên sự hiểu biết của ông về con gái mình, con bé xưa giờ luôn là người hiếu thắng, nên gặp phải Kỷ Hi Nguyệt tuyệt đối sẽ không nhận thua. Nếu trường hợp Kỷ Hi Nguyệt mạnh hơn, con bé mới có khả năng từ bỏ Cố Cửu.

Bởi vì con bé sẽ cảm thấy mình không xứng với Cố Cửu, vì trong lòng Cố Cửu con bé là đẹp nhất, thế nên người phụ nữ xứng với Cố Cửu cũng phải giỏi nhất.

“Lão Hạ, sao ông lại nói con gái mình thế!” Mẹ Hạ không thể tin nổi. Có ông bố nào lại đi làm điều này với con gái không?

Hạ Tâm Lan đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Con tệ hơn Kỷ Hi Nguyệt chỗ nào? Chỉ vì cô ta đẹp hơn con sao?”

“Mắt con bị mù à? Cô ấy cũng có thể đánh nhau đấy! Hơn nữa người ta chỉ hai mươi mốt tuổi, chỉ là phóng viên thực tập mà đã đưa được vô số tin tức lớn, còn đọ sức với kẻ sát nhân! Lúc con mươi mươi mốt tuổi còn đang ở trong quân đội khóc lóc om sòm kia kìa!” Hạ Gia Quốc bực bội nói.

Hạ Tâm Lan tức giận phồng má: “Con, con cũng có thể đánh nhau với kẻ sát nhân! Con, con cũng có thể làm phóng viên.”

“Tâm Lan, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách. Trừ phi con có chỗ nào khiến Cổ Cửu rung động hoặc khâm phục hơn Kỷ Hi Nguyệt, nếu không con sẽ không bao giờ giỏi bằng Kỷ Hi Nguyệt đâu.” Hạ Gia Quốc thở dài nói.

Hạ Tâm Lan không phục: “Con không tin con tệ hơn cô ta!”

“Được. Vậy chúng ta cá cược đi.” Hạ Gia Quốc mở cờ trong bụng.

“Bố, bố cược với con làm gì. Muốn cược thì phải để con và Kỷ Hi Nguyệt cược với nhau. Nếu con tệ hơn cô ta, con sẽ rút lui!” Hạ Tâm Lan vô tình lọt hố.

“Thật sao? Được rồi! Lát nữa bố sẽ tìm Kỷ Hi Nguyệt nói thử xem, để các con cược với nhau. Nếu con thua thì nhớ làm theo lời con nói, sau này không được quấn lấy Cố Cửu nữa biết chưa?” Hạ Gia Quốc nghiêm túc nói.

“Cược cái gì không cần biết, nhưng nhất định phải công bằng với con mới được.” Hạ Tâm Lan không muốn bị mắc lừa, nhưng nội tâm lại mãnh liệt muốn chiến đấu với Kỷ Hi Nguyệt, “Con muốn anh Tiểu Cửu nhìn thấy, Kỷ Hi Nguyệt không hề xứng với anh ấy!”