Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 266: Tình địch thật xuất hiện (III)


Mọi người xoay đầu qua nhìn. Một cô gái xinh đẹp đang từ phòng trong chạy ra, gương mặt hây hây đỏ, đầu tóc còn đang ẩm ướt, xem ra mới tắm rửa xong đã gấp gáp ra ngoài.

Thân thể Triệu Húc Hàn bỗng chốc cứng ngắc, nụ cười trên gương mặt cũng biến mất.

Kỷ Hi Nguyệt bị anh ôm lấy nên đương nhiên cảm nhận được, cô không khỏi tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cố Mỹ Tâm, em gái của Cố Cửu, được Cố Toàn Nghĩa nhận làm con nuôi sau khi mất bố mẹ từ khi còn nhỏ. Lớn lên trông rất xinh đẹp, ngọt ngào, nhỏ nhắn và dễ thương. Năm nay cô ta mười tám tuổi, tức là nhỏ hơn Kỷ Hi Nguyệt ba tuổi.

“Mỹ Tâm, nha đầu đáng chết, nhìn thấy anh hai không chào một tiếng mà lại đi chào anh Triệu trước!” Cố Cửu bực bội nói, “Đúng là đau lòng.”

“Aiya, anh, chẳng phải em biết anh về tối hôm qua rồi sao? Còn anh Triệu là đột ngột xuất hiện nên em ngạc nhiên ấy mà.” Cố Mỹ Tâm cười ngọt ngào với Cố Cửu.

Nhưng lúc cô ta nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang quàng vai Kỷ Hi Nguyệt thì khuôn mặt vui vẻ ban nãy đã chuyển sang kinh ngạc.

“Chào Cố tiểu thư.” Kỷ Hi Nguyệt cười với Cố Mỹ Tâm, với trực giác của một người phụ nữ, cô nhận ra vị tiểu thư Cố Mỹ Tâm này hẳn là rất thích Triệu Húc Hàn đây.

“Chị, không phải chị là bạn gái của anh tôi sao?” Cố Mỹ Tâm cau mày nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Cố tiểu thư, Kỷ Hi Nguyệt là bạn gái của tôi, chỉ là cho anh cô mượn đánh cược với Hạ Tâm Lan thôi. Hy vọng cô đừng hiểu lầm.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng lên tiếng.

“Ơ, anh, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”Cố Mỹ Tâm rõ ràng rất sốt ruột.

“Aiyo, Mỹ Tâm, không có chuyện gì đâu. Vào nhà rồi nói. Đừng để Tiểu Triệu với Tiểu Nguyệt đứng mãi thế chứ.” Mẹ Cố vội vàng kéo con gái đi.

Người làm mẹ như bà cũng đã sớm nhận ra, đứa con gái nuôi từ lúc nhìn thấy Triệu Húc Hàn mấy năm trước đã đem lòng thích người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn này.

Nhưng Triệu Húc Hàn là ai cơ chứ? Làm sao có chuyện thích một người con gái như Mỹ Tâm.

Bà cứ nghĩ cô bé này say đắm nhất thời, nhưng bây giờ có vẻ hơi đi xa rồi.

“Mẹ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh trai với người phụ nữ đó không phải là một đôi sao?” Cố Mỹ Tâm nói với mẹ.

“Cái gì mà người phụ nữ đó. Cô ấy là bạn gái của Triệu Húc Hàn, chẳng lẽ con không nhìn ra sao? Tiểu Triệu rất quan tâm cô ấy, cho nên muốn đến đón cô ấy sớm.” Mẹ Cố trong lòng thở dài, đừng nói mới giải quyết xong chuyện của con trai giờ lại tiếp tục lao tâm khổ trí vì chuyện của con gái chứ?

Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đi sau cùng, Triệu Húc Hàn kéo tay cô.

“Anh Hàn, cô Mỹ Tâm này phải chăng là thích anh?” Kỷ Hi Nguyệt cười xảo quyệt.

Triệu Húc Hàn nhìn cô, đột nhiên vươn tay đánh khẽ vào đầu cô.

“Aiya, bị nói trúng nên thẹn quá hóa khùng rồi đây. Hứ!” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, giả bộ tức giận.

Triệu Húc Hàn sững người, bàn tay to khẽ sờ đỉnh đầu của cô, chỗ mà anh vừa mới đánh.

“Đừng nói lung tung, không có chuyện đó.” Triệu Húc Hàn kéo cô vào trong.

Mọi người vào phòng khách ngồi xuống, trà nước bánh ngọt hạt dưa được mang lên.

Cố Mỹ Tâm nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách mỉm cười với cô ấy. Vốn dĩ đang mong đợi gặp em gái Cố Cửu, nhưng bây giờ cô lại nhận ra sự ghen ghét trong ánh mắt cô ta.

“Tiểu Triệu, tối nay ở lại đây ăn cơm chứ? Lúc nào thì về lại Cảng Thành?”  Bố Cố và Triệu Húc Hàn hình như có mối quan hệ rất tốt, rất hợp ý nhau.

“Chú, con đang định đưa Tiểu Nguyệt dạo chơi một chút, tính là nhờ Cố Cửu nhưng nay con đã sắp xếp được công việc, nên là nán lại hai ngày.” Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cười với anh, cô cảm giác đây là lần Triệu Húc Hàn nói nhiều nhất.