Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 297: Bữa ăn khuya ở thủ đô (III)


“Vậy nhớ nói chuyện nhẹ nhàng thôi, đừng hung dữ như lúc nãy. Hôm nay xinh đẹp như vậy thì phải dịu dàng một chút chứ.” Kỷ Hi Nguyệt đẩy cô ấy.

Hạ Tâm Lan gật đầu cười: “Được, nghe theo cô. Cô mới là công chúa nhỏ.”

“Haha, bố tôi cũng nói vậy đấy, đi thôi.” Kỷ Hi Nguyệt kéo cô ấy đến trước mặt Ngô Vĩ: “Đi thôi. Anh Ngô, tâm trạng Tâm Lan không được tốt, anh bỏ quá nhé.”

“Không sao không sao. Tôi quen với việc cô ấy đối xử với tôi như vậy rồi. Có lúc cả ngày không hung dữ với tôi mấy câu là tôi lại thấy ngứa ngáy khó chịu. Nói chứ, sức của tôi mạnh hơn cô ấy, nhưng khi nào cũng bị cô ấy đánh cho tơi tả.” Ngô Vĩ vui vẻ mắng yêu.

“Ủa, anh mạnh hơn tôi lúc nào thế?” Hạ Tâm Lan lập tức bùng nổ.

“Ok ok, em mạnh. Anh nói sai rồi. Em đừng tức giận. Tối nay em đẹp như vậy, lúc nãy anh còn không nhận ra đấy.” Ngô Vĩ nhanh chóng chuyển chủ đề.

Hạ Tâm Lan thoáng sững sờ, ngại ngùng nói; “Đẹp gì đâu. Cũng đâu phải anh chưa từng thấy. đi thôi. Còn muốn ăn hay không đây?”

Kỷ Hi Nguyệt quan sát hai người này, không biết tại sao cô lại cảm thấy hai người này rât hợp nhau, có mùi vị của tình yêu.

Ngô Vĩ chắc chắn rất thích hạ Tâm Lan, còn Hạ Tâm Lan thì không đến nỗi ghét anh ấy, có thể là vẫn còn chút khúc mắc và xấu hổ.

Ba người đến một phố ăn khuya kế bên quán bar. Căn bản mỗi nơi đều là như vậy, khách khứa từ quán bar ra sẽ có rất nhiều người kiếm đồ ăn khuya, nên thành ra ở đây buôn bán cũng rất náo nhiệt.

Tôm hùm đất sốt cay, cua xào hành lá và gừng, ốc sốt, tôm nướng xiên que, hoàn toàn đều nóng hổi và thơm ngon nức mũi.

“Wow. Lâu rồi mới ăn một bữa ngon vậy đó. Thơm quá đi. Tâm Lan, quán này, quán này, tôi đều muốn ăn.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức giải phóng bản thân.

‘Đội trưởng Ngô, đưa bạn bè đến ăn khuya sao? Nào nào nào, mau ngồi đi.” Một vị đầu trọc bước ra chào hỏi, nụ cười trên khuôn mặt béo núc ních rất là hiền từ.

“Cường đầu trọc, làm ăn phát đạt nhỉ. Tâm Lan, tiểu Nguyệt, muốn ăn gì cứ gọi, mùi vị của quán Cường đầu trọc này không tệ đâu.” Ngô Vĩ đưa thực đơn cho hai cô gái.

Kỷ Hi Nguyệt không khách sáo, lập tức gọi món này, món này, món kia. Sau đó cười vô cùng vui vẻ.

“Tâm Lan, em thích ăn ốc bưu xào!” Ngô Vĩ nói với Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan ngẩng đầu nhìn anh ấy, “Anh còn nhớ à?”

“Đương nhiên còn nhớ. Chuyện của em anh nhớ hết, còn có rất nhiều bức ảnh nữa. Những thứ đó anh đều cất giấu rất kỹ.” Ngô Vĩ cười nói, sau đó kêu Cường đầu trọc lại gọi món.

Hạ Tâm Lan vội nói: “Ảnh, ảnh gì? Không phải là mấy tấm ảnh ở trong quân ngũ đấy chứ?”

“Haha, cái gì cũng có. Nếu em muốn xem thì đến văn phòng của anh, anh đều bỏ hết ở đó. Thi thoảng hoài niệm thì lấy ra xem, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.’ Ngô Vĩ nói rồi lại thở dài, “Lúc đó thật sự rất vui vẻ.”

Kỷ Hi Nguyệt cười: “Anh Ngô, nói cứ như bây giờ anh hết vui vẻ rồi vậy.”

“Bây giờ sao?” Ngô Vĩ nhìn Hạ Tâm Lan, “Làm gì vui vẻ đơn thuần được như lúc trước. Anh em tốt mỗi người mỗi ngã, ngay cả Tâm Lan cũng không thèm để ý đến tôi, thì tôi lấy đâu ra vui vẻ.”

“Không phải tôi không quan tâm anh, mà tại vì tôi cũng có công việc. Anh không thể cứ đè lúc tôi làm việc mà kiếm tôi được, lãnh đạo của tôi sẽ nhắc nhở.” Hạ Tâm Lan quả nhiên chột dạ không nhịn được.

‘Vậy nên em cho anh vào danh sách đen?” Ngô Vĩ  có chút tổn thương.

“Khụ khụ.” Hạ Tâm Lan cười gượng, “Thì tại sợ gọi điện thoại ấy mà. Được được rồi. Để tôi bỏ chặn là được chứ gì?”

“Em nói rồi đấy. Bây giờ bỏ chận luôn đi!” Ngô Vĩ nhìn chằm chằm vào di động của cô ấy.