Mục Huyền, Mục Huyền.
Xin anh đừng nhìn em như vậy.
Em không biết đang xảy ra chuyện gì.
Em càng không biết, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì...
Ngắm gương mặt thanh tú và đôi mắt sắc lạnh của Mục Huyền, trái tim tôi như bị một bàn tay bóp nghẹt.
Ánh sáng trắng không biết mờ dần từ lúc nào, tôi lại trở về sàn phi thuyền. Nhưng hai chân tôi giống như bị đổ chì, không thể nhúc nhích.
Nếu tôi qua bên đó, Mục Huyền sẽ nói gì? Anh sẽ có phản ứng như thế nào?
Lúc này, Mục Huyền cúi đầu nói điều gì đó vào máy liên lạc. Những chiếc máy bay chiến đấu ở xung quanh lập tức quay đầu, bay khỏi tầm mắt tôi. Trong vũ trụ bao la chỉ còn lại máy bay chiến đấu của anh, dừng ngay trước mặt tôi.
Tinh tú dày đặc nhấp nháy, hằng tinh màu cam ở sau lưng Mục Huyền đang từ từ dâng lên cao, hành tinh Stan lại bắt đầu một ngày mới. Chiếc máy bay của anh được phủ ánh sáng vàng, toàn thân anh ngày càng trở nên mơ hồ, ngày càng chói mắt.
Cảnh tượng này vừa tráng lệ vừa đẹp đẽ, Mục Huyền trông giống một thiên thần giáng trần.
Còn tôi đứng trong khoang tàu tăm tối, chỉ cảm thấy bất lực, sợ hãi và tủi thân.
Đột nhiên, một luồng sáng màu lam nhạt bao trùm lấy tôi. Thân thể tôi nhẹ bẫng, từ từ đi về phía trước. Cửa máy bay của Mục Huyền tự động mở ra. Anh cởi dây an toàn, đứng dậy.
Anh muốn tôi qua chỗ anh.
Nhưng... liệu anh có tin tôi?
Dù anh tin tôi, bây giờ tôi đã giết người, tôi là tội phạm, Đế quốc của anh liệu có tha cho tôi?
Tôi cũng không quên câu ‘Giết hắn’... Thân phận và năng lực của tôi kỳ quái như vậy, một ngày nào đó liệu tôi có giết Mục Huyền? Có phải người nào đó từ trong bóng tối khống chế tôi mà tôi không nhìn thấy?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, tôi lập tức do dự. Cùng lúc đó, thân thể tôi nóng lên, ánh sáng trắng lại xuất hiện, giống như muốn đối kháng luồng sáng màu lam của Mục Huyền.
Thân hình của tôi bất động trong khoang phi thuyền, cách anh mười mấy mét.
Chứng kiến cảnh này, Mục Huyền liền đứng lại, anh cũng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Do ánh sáng chói lòa, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng tôi biết anh đang quan sát tôi, quan sát cơ thể phát sáng của tôi. Điều này càng khiến tôi hỗn loạn.
“Mục Huyền, không phải em cố ý giết bọn họ.” Tôi hét to, nhưng khoang phi thuyền đã nối với chân không của vũ trụ, thanh âm của tôi lập tức bị vũ trụ nuốt chửng.
Mục Huyền nhìn tôi. Sau đó, anh đột nhiên đi ra cửa máy bay.
Anh định ra ngoài, định tiến về phía tôi.
Tim tôi đập thình thịch, đại não còn chưa có phản ứng, người tôi đã nhích về phía trước một bước.
Trong lòng tôi chua xót vô cùng, tôi rất muốn ôm anh, nghe anh nói: “Đừng sợ, để anh xử lý.”
Ý nghĩ này điều khiển thân thể tôi tiếp tục đi về phía Mục Huyền.
Đúng lúc đó, sàn phi thuyền dưới chân tôi lắc lư kịch liệt.
Tôi ngây người, thân thể đã tự giác bay lên. Ai ngờ bốn vách khoang đều lắc lư nghiêng ngả, thân phi thuyền bắt đầu xoay tròn.
Cả phi thuyền xoay tròn với tốc độ cực nhanh.
Trời đất điên đảo, xác chết trong khoang phi thuyền bay loạn xạ. Tôi cũng bị đập vào vách khoang. Do có luồng sáng màu trắng nâng đỡ, tôi không cảm thấy đau đớn, nhưng tôi không thể khống chế phương hướng trong hoàn cảnh nghiêng ngả dữ dội, theo quán tính bị va đập lung tung.
Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào phi thuyền xảy ra sự cố?
Nhưng khi ngẩng đầu, tôi phát hiện máy bay của Mục Huyền cũng xoay tròn như rơi vào xoáy nước. Nó bị một sức mạnh vô hình cực lớn quăng quật, ném về phía sau, trong chốc lát đã mất hút.
“Mục Huyền!” Tôi hét lên, lảo đảo bay ra ngoài cửa khoang.
Sau khi thoát khỏi phi thuyền, bay lơ lửng trong vũ trụ, tôi hoàn toàn sửng sốt khi chứng kiến cảnh tượng xung quanh.
Chiếc phi thuyền sau lưng tôi cũng bị một bàn tay vô hình quăng xuống đáy sâu vũ trụ với tốc độ nhanh không thể tin nổi. Trong nháy mắt, nó chỉ còn là chấm mờ mờ.
Những chiếc máy bay chiến đấu ở phía xa xa bị xé ra thành từng mảnh rồi rơi xuống tầng khí quyển của hành tinh Stan, tạo thành những quả cầu lửa bốc khói đen. Tôi không biết Mục Huyền đang ở đâu.
Hằng tinh ở phía trước tôi đang nở to. Bằng mắt thường, tôi cũng có thể nhìn thấy nó đang giãn ra với tốc độ chậm chạp. Hằng tinh ngày càng lớn, ngày càng đỏ rực. Tôi thậm chí nhìn thấy vô số chấm đen nhức mắt trên bề mặt của nó.
Một nỗi sợ hãi chưa từng có bao trùm toàn thân tôi.
Tôi chợt nhớ đến Mạc Lâm, từ mấy tháng nay anh ta đều trùm kín mít mỗi khi ra cửa. Anh ta nói chu kỳ hoạt động của vết đen hằng tinh đạt đến đỉnh cao, tuy có ảnh hưởng tới tính năng của người máy nhưng không đến nỗi nghiêm trọng.
Tình hình đang diễn ra không thể dùng từ ‘nghiêm trọng’ để hình dung.
Lẽ nào, lần này không phải là vết đen hằng tinh bùng phát bình thường, mà là... một tai họa nghiêm trọng hơn.
Tôi không có thời gian nghĩ ngợi nhiều.
Bởi vì tôi nhìn thấy, một vật hình bầu dục màu vàng phóng ra từ bề mặt của hằng tinh. Đồng thời, một luồng khí lưu nóng bỏng cuộn trào tỏa khắp vũ trụ. Tôi giật mình kinh hãi, quầng sáng trắng quanh người tôi càng tỏa sáng hơn, nhưng thân thể tôi vẫn bị luồng khí lưu đẩy mạnh ra đằng sau.
Luồng khí lưu nóng bỏng lan ra vô cùng vô tận. Tôi giống một con quay, xoay tròn với tốc độ nhanh ở bên trong đó. Tôi sợ đến mức hồn bay phách tán, cố gắng tập trung sức mạnh tích lũy trong cơ thể. Nhưng tôi vẫn không có cách nào dừng lại, vừa bị quăng quật vừa xoay tròn rồi rơi xuống tầng khí quyển của hành tinh Stan.
Trong lúc tầm nhìn đảo lộn, tình hình ở bề mặt tinh cầu càng khiến tôi kinh sợ.
Tầng khí quyển của hành tinh Stan đã hình thành cơn lốc xoáy cực lớn, đại dương màu xanh lam quay cuồng. Cả tinh cầu phảng phất đang run rẩy... Từ trên vũ trụ, cảnh tượng này trông có vẻ bình thường, nhưng tôi có thể tưởng tượng, dưới mặt đất đang xảy ra thảm họa đáng sợ đến mức nào.
Tôi rơi xuống tầng khí quyển trong nháy mắt.
Trước mắt tôi là một đám mây hùng vĩ vô cùng, nó như từng lớp sóng cuồn cuộn tích tụ tạo thành, nó giống bức tường cao vạn trượng xung quanh tôi, còn tôi chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, có thể chôn vùi trong đám mây bất cứ lúc nào.
Toàn bộ thân thể tôi, mọi cảm giác của tôi đều bị nỗi kinh hoàng nuốt trọn.
Tôi không cảm nhận thấy hô hấp của mình. Da thịt và huyết mạch của tôi dường như hóa đá, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Thời gian phảng phất ngừng lại, trời đất chỉ còn một mình tôi, giống một xác chết rơi xuống vực sâu không đáy.
Trong lúc mê man, tôi đột nhiên nhìn thấy một chiếc máy bay chiến đấu được luồng sáng màu xanh lam bao bọc xuyên qua đám mây cuồn cuộn.
Bắt gặp chiếc máy bay, tôi phảng phất bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Khí lưu vẫn cuộn trào, tôi vẫn đang rơi xuống.
Chiếc máy bay đó cũng lắc lư dữ dội. Nó không dưới một lần bị hút vào lốc xoáy và bị mất điều khiển lao đi chỗ khác. Nhưng lần nào, nó cũng thoát khỏi cảnh khốn cùng. Sau đó, luồng sáng màu xanh lam ngày càng đậm đặc, chiếc máy bay tăng tốc hướng về phía tôi.
Viền mắt tôi nhòe đi, mọi tiếng động, mọi nỗi hoảng sợ hình như đều tan biến trong giây lát. Trong mắt tôi chỉ còn lại chiếc máy bay mỗi lúc một gần. Tôi dường như có thể nhìn thấy thân hình cao lớn ở đằng sau tấm kính đầu máy bay, nhìn thấy gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Môi anh hơi động đậy, anh đang mấp máy gọi tên tôi: Hoa Dao.
Mọi tế bào trên toàn thân tôi phảng phất sống lại, luồng sáng trắng xung quanh người tôi càng chói lọi. Nhưng có lẽ do tôi vẫn chưa biết cách khống chế và điều khiển sức mạnh, tôi vẫn tiếp tục nghiêng ngả và rơi xuống dưới, cách Mục Huyền mỗi lúc một xa.
Máy bay của Mục Huyền chao lượn, anh lại bay theo tôi.
Hằng tinh vẫn đang bùng nổ, hành tinh vẫn đang gầm gào. Sức mạnh của tôi hết sức hỗn loạn nên hai chúng tôi như chiếc lá bị sóng lớn xô đẩy, lúc gần lúc xa. Nhưng dù cách bao xa, chiếc máy bay chiến đấu được bao bọc bởi luồng sáng xanh lam đó vẫn cứ bám theo tôi.
Từng giọt nước mắt chảy xuống, tan biến trong luồng sáng trắng. Trong lòng tôi đột nhiên bình tĩnh lạ thường, ấm áp vô cùng. Tôi không còn cảm thấy sợ hãi. Dù trời đất điên đảo, Mục Huyền của tôi, người đàn ông tôi yêu vẫn đạp gió xuyên mây, theo sát tôi, bảo vệ tôi, ở bên cạnh tôi không chia lìa.
Chủng tộc thời gian hay nỗi đe dọa gì đó... tất cả đều trở nên không quan trọng. Trời đất chỉ còn lại tôi và anh.
Tôi chưa bao giờ muốn xích lại gần anh, muốn ngả vào vòng tay anh như lúc này.
Thế nhưng đúng lúc đó, tôi đột nhiên nhìn thấy lốc xoáy ở phía trước bị một bóng đen cực lớn bao phủ. Gương mặt Mục Huyền dường như cũng vô cùng kinh ngạc. Sau đó, hàng loạt dãy núi cao ở đằng sau lốc xoáy đổ sụp về phía chúng tôi như một phản ứng dây chuyền.
***
Tôi không rõ tôi bất tỉnh trong bao lâu.
Lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện mặt mũi mồm miệng đầy đất cát, sặc đến mức tôi ho khù khụ. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu gào nức nở.
Tôi vẫn còn sống.
Nhận thức này khiến tôi vui mừng khôn xiết. Tôi nhanh chóng đứng dậy, không khỏi kinh ngạc khi bắt gặp cảnh đổ nát thê lương trước mặt. Tôi đứng trên một con đường dài hỗn loạn, nhà cửa sụp đổ đã chôn vùi mặt đường, rất nhiều người nằm trong đống gạch đá, không rõ sống chết. Một số người quỳ ở trước những tòa nhà sụp đổ, gào khóc lớn tiếng hoặc nghẹn ngào.
Tôi phóng tầm mắt về phía xa xa, cả Đế đô phảng phất như địa ngục trần gian.
Trên không trung, thông qua lớp mây đen dày đặc, tôi lờ mờ nhìn thấy hằng tinh nở to gấp đôi bình thường. Nó đỏ đến mức có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Lòng tôi nặng trĩu. Hằng tinh quá dị thường, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Mục Huyền đâu rồi? Anh đang ở đâu?
Đầu tôi hơi váng vất, tôi lảo đảo đi về phía trước. Không một ai chú ý đến tôi. Tôi từ từ hồi tưởng lại ấn tượng cuối cùng trước khi tôi bị ngất đi. Lúc đó trời mây điên đảo, tôi nhìn thấy một luồng sáng màu lam nhạt giúp tôi né tránh lốc xoáy ở phía sau. Tôi cũng được luồng sáng trắng bao bọc. Dưới sự bảo vệ của hai quầng sáng, tôi vẫn bị lốc xoáy cực mạnh quăng người đi xa. Còn phương hướng Mục Huyền rơi xuống là...
Ở phía trước!
Tôi ngẩng đầu quan sát bầu trời u ám, bất chợt nhìn thấy một cột sáng màu lam nhạt, từ mặt đất phóng thẳng lên tầng mây trên cao.
Đó là Mục Huyền! Anh đang báo hiệu cho tôi biết vị trí của anh!
Tôi lập tức chạy về phương hướng xuất hiện cột sáng đó.
Mới chạy vài bước, đầu óc tôi vụt qua một ý nghĩ. Tôi lặng lẽ tích tụ sức mạnh, giơ tay phải lên cao. Một luồng sáng trắng phóng lên bầu trời. Chỉ có điều, so với ánh sáng xanh lam, luồng sáng của tôi rất yếu ớt. Nhưng tôi cảm thấy toàn thân nóng bừng, dường như có một sức mạnh nào đó tôi vẫn chưa thể vận dụng.
Liệu Mục Huyền có phát hiện ra tôi không?
Tôi tiếp tục chạy về phía trước.
Ai ngờ mới chạy một đoạn, có mấy người xông ra chặn tôi lại. Đó là mấy thanh niên trẻ tuổi, quần áo đầy đất cát, thần sắc tiều tụy.
“Cô có sức mạnh tinh thần?” Một người hét lên: “Mau theo chúng tôi đi cứu người!”
Tôi ngây ra.
Một người khác chỉ tay về đằng sau, nơi đó là ngôi trường tiểu học Đế đô, nhưng bây giờ cũng chỉ còn lại cánh cổng. Tôi lại đưa mắt về cột sáng xanh lam. Ánh sáng đó dần biến mất, Mục Huyền nhất định đang đi tìm tôi.
Tôi quyết định tới trường tiểu học Đế đô rồi báo hiệu cho anh biết sau.
“Được, các anh dẫn tôi đi.” Tôi nói: “Nhưng tôi... không xác định tôi có khả năng cứu người hay không?”
***
Tôi chạy theo bọn họ đến trường tiểu học Đế đô. Cảnh tượng trước mắt thê thảm vô cùng, ngôi trường đẹp đẽ ngày nào đã biến thành đống đổ nát. Khung tòa nhà cao tầng bằng kim loại cứng màu vàng cũng bị méo mó không thành hình.
Rất nhiều người đứng hoặc quỳ trước đống hoang tàn, gào khóc nức nở. Phía trước có hai người đàn ông tóc vàng trẻ tuổi đứng bên cạnh một tòa nhà bị sụp đổ. Bọn họ bất động vài giây, một luồng sáng xanh lam bao trùm toàn thân bọn họ. Tôi quan sát kỹ lưỡng, mới phát giác bọn họ dùng sức mạnh tinh thần di chuyển gạch vỡ và bức tường đổ nát lên cao để cứu người bị chôn vùi ở bên dưới. Chỉ là ngôi trường rất rộng lớn, nỗ lực của bọn họ như muối bỏ bể.
“Nhanh lên! Xin cô mau đi cứu người!” Một người hét lớn: “Bên đó là tòa nhà chính, chôn vùi nhiều trẻ em nhất.”
Tôi gật đầu, chạy về tòa nhà đổ nát rồi đứng im, lặng lẽ tích tụ sức mạnh. Luồng sáng màu trắng chói mắt tỏa ra từ đầu ngón tay của tôi. Tôi cảm thấy nhiều người lập tức ngừng than khóc, ngoảnh đầu về phía tôi.
Tôi không biết làm thế nào để điều khiển sức mạnh tinh thần, tôi chỉ còn cách dùng động tác biểu đạt ý đồ.
Tôi giơ hai tay về phía trước mặt, từ từ nâng lên cao.
Đã có hiệu quả!
Một tiếng động từ phía trước truyền tới. Tiếp theo, những viên gạch vụn, mảnh kim loại, thậm chí bàn ghế từ từ bay lên không trung ngay trước mắt tôi. Chúng giống một dòng thác tạp loạn dần được hình thành.
Chúng bay mỗi lúc một cao.
Đúng lúc này, người đầu tiên từ dưới đống đổ nát bay lên. Đó là một bé gái gầy yếu, trán dính đầy máu, hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết. Người trên mặt đất lập tức vỗ tay hoan hô. Sau đó có người chạy đến bế thốc cô bé đi. Chứng kiến cảnh này, tôi cũng không khỏi xúc động.
Rồi đứa trẻ thứ hai, thứ ba, thứ tư... Ngày càng nhiều trẻ em được cứu thoát, có bé vẫn còn tỉnh táo, vừa bay lên mặt đất liền khóc nức nở. Bố mẹ ở bên cạnh lập tức lao đến ôm em.
Người dân ở xung quanh tôi ngày càng xúc động, có người hét lớn: “Cô gái, làm tốt lắm! Sức mạnh tinh thần vạn tuế!” Có người khóc ở sau lưng tôi: “Cám ơn cô! Cám ơn cô đã cứu con tôi.”
Khóe mắt tôi ngân ngấn nước.
Thế nhưng, hai cánh tay đang điều khiển sức mạnh tinh thần của tôi bắt đầu tê liệt, hai chân cũng bắt đầu run rẩy. Tôi không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu, nhưng bên dưới vẫn còn nhiều trẻ em bị chôn sống.
Tôi nghĩ tôi nên dừng lại, đội cứu hộ không trung của Đế quốc chắc cũng sắp đến đây. Nhưng đằng sau tôi có bao nhiêu người đang lẩm bẩm cầu nguyện và cầu xin tôi, cầu xin tôi tiếp tục tìm kiếm con cái họ, bởi vì chỉ chậm trễ một phút là bọn trẻ có thể mất mạng.
Tôi vẫn đang cố gắng hết sức, trẻ em tiếp tục được cứu thoát. Nhưng tầm mắt tôi đã bắt đầu tối đen, trán rịn đầy mồ hôi. Người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh phát hiện ra điều bất thường, quan tâm hỏi nhỏ: “Cô vẫn ổn đấy chứ? Sắc mặt cô có vẻ rất tệ.”
Tôi cảm thấy lồng ngực cuộn trào, miễn cưỡng trả lời: “Anh... anh bảo mọi người tránh ra, tôi có khả năng... không thể kiên trì lâu hơn.”
Người đàn ông ngây ra rồi lập tức hét lớn: “Mau tránh ra, cô ấy hết sức rồi! Mau tránh ra!” Anh ta vừa dứt lời, liền có người kêu gào: “Không, xin hãy cứu con tôi, nó vẫn còn ở bên dưới! Xin đừng bỏ cuộc!”
“Không được... Tôi...” Hai chân tôi mềm nhũn, không thể chống đỡ toàn thân, tôi liền khuỵu xuống đất. Người ở xung quanh tôi thét lên kinh hãi. Tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy ‘dòng thác’ gạch đá, kim loại rơi xuống.
“Á.....” Mọi người ở xung quanh hét lớn.
Nhưng đống gạch đá đột nhiên dừng lại.
Toàn thân tôi chấn động, tôi ngẩng đầu, chỉ thấy một luồng sáng màu xanh lam bao trùm khắp không gian. Lúc này, tôi cảm thấy mặt đất và không khí rung chuyển. Sau đó, mọi tòa nhà đổ nát và vô số đứa trẻ đồng thời bay lên không trung.
Toàn bộ trường tiểu học Đế đô rời khỏi mặt đất. Tất cả mọi thứ trên mặt đất đều bay lên. Tôi ngây người trước cảnh tượng ly kỳ và hoành tráng này. Tôi nghe thấy mọi người ở xung quanh hít thở mạnh.
Một lúc sau, tiếng hoan hô vang dội đất trời, vô số người vừa khóc vừa chạy đến bên những đứa trẻ vẫn còn lơ lửng trên không trung. Bọn trẻ cũng khóc nức nở.
Tôi trào nước mắt, quay đầu về phía sau, nhìn thấy Mục Huyền đứng cách tôi hơn mười mét.
Anh không nhìn tôi, sắc mặt thanh tú và nhợt nhạt của anh rất căng thẳng, ánh mắt sắc bén dõi lên không trung. Anh vẫn đang dùng sức mạnh tinh thần cứu người. Luồng sáng màu xanh lam vẫn bao trùm toàn thân anh, khiến anh giống một thể phát sáng huy hoàng.
Tôi từ từ đứng dậy, tiến lại gần Mục Huyền. Còn cách anh ba mét, tôi vô thức dừng bước, ngây người nhìn anh.
Đống gạch vụn vẫn lơ lửng trên cao, trẻ em bị chôn vùi dưới mặt đất vẫn không ngừng được cứu thoát. Mục Huyền vẫn ngẩng mặt lên trời, nhưng anh từ từ giang hai tay về phía tôi.
“Lại đây.” Thanh âm của anh hơi khàn khàn.
Nước mắt chảy giàn giụa, tôi lập tức lao vào lòng anh. Anh thu cánh tay, ôm chặt tôi trong lòng anh.
Tôi vùi mặt vào lồng ngực Mục Huyền, nước mắt làm ướt áo anh. Tôi nghẹn ngào không thể thốt ra lời. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng hò reo vang dội. Mục Huyền ôm tôi quay người rời khỏi trường tiểu học Đế đô.
***
Vừa đi vài bước, chúng tôi liền bay lên cao. Dựa vào tàn dư của những tòa kiến trúc, tôi nhận ra, chúng tôi đang bay về ngôi biệt thự của Mục Huyền.
Trên không trung lúc này cũng xuất hiện vô số chiếc máy bay chiến đấu, tôi biết đó là đội cứu nạn. Tôi cúi đầu, nhiều nơi ở bên dưới, không biết đội cứu nạn dùng phương tiện gì nhấc cả đống đổ nát lên cao, cứu những người bị chôn vùi dưới đống đổ nát, giống sức mạnh tinh thần của chúng tôi.
Khi ngẩng đầu, tôi phát hiện hằng tinh càng đỏ hơn và sáng hơn.
Tôi hỏi nhỏ: “Thảm họa này rốt cuộc là thế nào?”
Trên đầu vang lên thanh âm trầm thấp của Mục Huyền: “Mấy tháng gần đây, vết đen hằng tinh hoạt động liên tục, bên quân đội đã tăng cấp phòng ngự theo quy định. Nhưng hôm nay, vết đen bùng phát đến mức kinh hồn, phá hủy phần lớn hệ thống phòng ngự của Đế quốc.” Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Hằng tinh biến thành hồng cự tinh là chuyện xảy ra sau mấy chục vạn năm. Nếu hiện tượng này diễn ra trước thời hạn, vậy thì thảm họa của ngày hôm nay chỉ là điềm báo trước và là bước khởi đầu.”
Lòng tôi chùng xuống. Tôi chợt nhớ tới câu trong bài diễn văn của Mạc Lâm tại hôn lễ của chúng tôi: ‘Tuổi thọ của hằng tinh chấm dứt, nó biến thành hồng cự tinh, nuốt trọn hành tinh...’
Tôi ngẩng đầu, đối diện gương mặt thanh lãnh của Mục Huyền.
Anh cũng đang nhìn tôi, ánh mắt sâu hun hút.
“Vừa rồi em làm rất tốt.” Mục Huyền nói nhỏ.
Nhớ tới cảnh anh đứng sau lưng tôi giúp tôi nâng tòa nhà đổ nát, cùng tôi cứu những đứa trẻ, vậy mà anh còn muốn ôm tôi, trong lòng tôi trở nên ấm áp vô cùng.
Tình cảm của Mục Huyền đối với tôi không hề thay đổi.
Chỉ là... anh cũng đã thấy rõ sức mạnh của tôi, không biết anh nghĩ gì?
“Em...”
“Em...”
Chúng tôi đồng thời mở miệng, đồng thời im bặt. Mục Huyền nhìn tôi, ánh mắt vô cùng ôn hòa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Em không cố ý giết người.” Tôi mở miệng, thanh âm hơi gấp gáp: “Lúc đó, bọn họ nổ súng vào em, em chỉ muốn bảo vệ bản thân. Ánh sáng trắng đó... đã giết bọn họ. Em cũng không biết tại sao lại người em lại tỏa ra luồng sáng.”
Đây là chuyện tôi muốn giải thích với anh nhất.
Bàn tay đang ôm eo tôi siết chặt, chặt đến mức tôi không thở nổi.
“Anh hiểu.” Mục Huyền nói nhỏ.
Lòng tôi chấn động. Bao nỗi chua xót, tủi thân, ngọt ngào, đau khổ vì câu nói của anh cùng một lúc dội vào lòng tôi.
Anh hiểu.
Tuy chỉ là hai từ đơn giản, nhưng tôi hiểu ý anh.
Anh biết tôi vì bất đắc dĩ, biết tôi không có ác ý. Anh hiểu nỗi sợ hãi và uất ức của tôi.
Anh tin tôi, không một chút do dự.
Tôi ôm chặt thắt lưng Mục Huyền, nghẹn ngào không thốt ra lời. Thân thể ấm áp của anh là niềm an ủi duy nhất đối với tôi.
“Xin lỗi em, anh đã tin lầm phụ thân.” Mục Huyền lên tiếng, thanh âm hơi sắc lạnh: “Phụ thân nói sẽ thả em.”
Trong lòng tôi nhói đau. Hóa ra hoàng đế lừa cả anh, chỉ vì muốn đuổi cùng giết tận tôi.
Có điều...
“Phải làm thế nào bây giờ?” Tôi cất giọng khản đặc: “Hoàng đế bệ hạ không tin em, em lại có sức mạnh kỳ quái. Anh phải làm thế nào? Anh...”
Mục Huyền giơ tay nâng cằm tôi, ánh mắt anh vừa sâu thẳm vừa dịu dàng, giọng nói trầm ổn kiên định: “Em đừng lo lắng nhiều quá. Chúng ta sẽ cùng bỏ đi.”
Tim tôi run lên: “Bỏ đi?”
“Chúng ta đi Trái Đất, Sfutan hay hành tinh khác cũng được. Dải Ngân Hà lớn như vậy, kiểu gì cũng có chốn dung thân.”
Tôi không ngờ Mục Huyền lại có quyết định này. Trong lòng tôi nổi lên niềm vui khôn xiết. Làm vậy đương nhiên là tốt nhất. Tôi không cần đối diện với sự nghi ngờ hãm hại của Đế quốc, tôi cũng không sợ có người thao túng trong bóng tối, lợi dụng tôi gây nguy hại đến Đế quốc. Chúng tôi sẽ bỏ đi thật xa, chỉ có hai chúng tôi...
Lúc này, Mục Huyền dõi mắt xuống mặt đất: “Hiện tại... em phải đợi anh một thời gian. Nhưng anh tuyệt đối không để chuyện ngày hôm nay tái diễn một lần nữa.”
Tôi giật mình. Ý của Mục Huyền là, anh đã quyết định cùng tôi bỏ đi? Chỉ là bây giờ tai họa đang diễn ra, anh không thể khoanh tay đứng nhìn, vì vậy anh bảo tôi đợi anh một thời gian?
Tôi gật đầu, trong lòng hết sức cảm động. Tâm trạng vốn rối bời trở nên bình ổn trong giây lát.
Đúng vậy, tôi còn lo lắng và sợ hãi điều gì? Dù phải lưu lạc trong vũ trụ đến thiên trường địa cửu nhưng chỉ cần được ở cùng anh, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện.
Nhưng anh là tổng chỉ huy của quân đội, bỏ đi như vậy, liệu anh có cam lòng?
“..... Một khi anh rời khỏi Stan, hạm đội sẽ ra sao?”
“Đâu phải lúc nào cũng nổ ra chiến tranh. Lúc Đế quốc cần, anh có thể trở về.”
Tôi nhẹ lòng. Đây là biện pháp vẹn toàn cả đôi bên, vì dù sao Đế quốc cũng cần thực lực của Mục Huyền.
Có điều...
Tôi ngước nhìn Mục Huyền, trong lòng hết sức khẩn trương. Sau đó, tôi chậm rãi mở miệng: “Nếu chúng ta bỏ đi, anh không sợ gặp nguy hiểm, không sợ em... mất kiểm soát rồi giết anh hay sao?”
Mục Huyền cúi xuống nhìn tôi, thần sắc rất bình thản.
“Anh không sợ.”