Đôi Mắt Cháy Bỏng

Chương 8


Sự xuất hiện của Lương Tứ khiến bầu không khí vốn căng thẳng trên cầu thang lại càng trở nên sôi sục.

Hôm anh chuyển tới trường trung học thành phố Ninh, Lâm Du Du không đến trường, nghe bạn học kể lại, cô ta còn không tin cho tới khi được bạn thân cho xem ảnh.

Cô ta từng tới lớp 12/1 chặn đường anh không chỉ một lần nhưng chưa từng thành công một lần nào, nếu không phải là do anh không tới trường thì cũng là do bản thân anh chẳng buồn ngó ngàng tới cô ta.

Thế nhưng, độ khó cao như vậy lại mang tới sức hút khó lòng chối từ đối với Lâm Du Du.

“Lương Tứ.” Nụ cười vừa rồi biến mất lại nở trở lại trên môi Lâm Du Du, giọng điệu của cô ta cũng trở nên dịu dàng: “Hẹn gặp cậu khó thật đấy, tuần này là sinh nhật tôi, cậu có thể tới tham dự không?”

Lương Tứ rất tàn nhẫn: “Không thể.”

Lâm Du Du bị cự tuyệt cũng không giận, lại hỏi: “Vậy cậu có thể cho tôi xin WeChat của cậu không?”

Lương Tứ vẫn đáp: “Không thể.”

Lâm Du Du bị từ chối hai lần liên tiếp, nụ cười trở nên mất tự nhiên, cô ta cảm thấy mình bị mất mặt trước các chị em và bạn bè.

Lâm Du Du hỏi: “Không phải vừa rồi cậu nói là hãy hỏi thẳng cậu sao…”

Lương Tứ “ờ” một tiếng: “Nhưng tôi không hề nói là tôi sẽ cho.”

“...”

Quanh cầu thang lặng ngắt như tờ.

Lâm Du Du không thể đứng đây nổi nữa, trước khi bỏ đi, cô ta trừng mắt nhìn Thẩm Sơ Ý.

Thẩm Sơ Ý chỉ cảm thấy khó hiểu, đâu phải cô bảo Lương Tứ không cho chứ, cô nhìn về phía anh: “Tôi còn tưởng là cậu sẽ cho cậu ta chứ.”

Lương Tứ ngồi xuống, hỏi lại: “Tại sao phải cho?”

Thẩm Sơ Ý ngẩn người, ậm ờ đưa ra một lý do nghe được từ chỗ Phương Mạn: “... Vì cậu ta là hoa khôi của lớp 12/7?”

Lương Tứ nghe vậy bật cười, nghĩ đến lời Tiêu Tinh Hà nói, anh cất giọng đầy biếng nhác: “Nếu nói vậy thì chẳng phải cậu còn là hoa khôi lớp 12/1 đấy thôi.”

Thẩm Sơ Ý không biết phải đáp lại thế nào, lời này được nói ra từ miệng anh khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.

Thế nhưng, ở thành phố quê anh, chắc chắn anh đã gặp rất nhiều bạn nữ xinh đẹp rồi.

“Lần sau còn gặp phải chuyện kiểu này thì cứ bảo bọn họ tới gặp tôi trực tiếp.” Lương Tứ ngửa cổ uống một hớp Cocacola, hững hờ nói: “Ngay cả lá gan này còn chẳng có thì còn làm được gì.”



Chuyện Thẩm Sơ Ý bị Lâm Du Du chặn đường chẳng phải là chuyện gì bí mật, mặc dù mọi người không nghe được bọn họ nói gì với nhau nhưng vẫn có thể đoán ra sơ sơ.

Lúc Phương Mạn lên văn phòng giáo viên trở về biết chuyện này thì tiếng chuông báo giờ học thêm bắt đầu đã vang lên, giáo viên còn chưa lên lớp, cô ấy dựng sách lên che mặt lại, hỏi nhỏ: “Lâm Du Du gây sự với cậu à?”

Thẩm Sơ Ý cúi đầu làm bài: “Không đến mức gọi là gây sự, cậu ta hỏi tớ phương thức liên hệ của Lương Tứ, Luvevaland chấm co, tớ bảo là mình không có nhưng cậu ta không tin.”

Phương Mạn “hừ” một tiếng, bực mình bảo: “Tự cậu ta không biết đường tới hỏi xin cậu ấm hay sao, hai người sống chung một nhà, ngày nào cũng thấy mặt thì không có WeChat cũng có gì lạ đâu, hơn nữa tại sao cậu phải cho cậu ta chứ!”

“Sau đó thì sao?” Phương Mạn hỏi.

Thẩm Sơ Ý dừng bút, khẽ đáp: “Lương Tứ vừa khéo xuất hiện từ chối cậu ta.”

“Nhân phẩm của cậu ấm được đó.” Phương Mạn lại cười hì hì: “Phải vậy mới được, có điều, tính Lâm Du Du hẹp hòi lắm, cậu ta còn có một người anh trai học trường khác, từng chặn đường mấy bạn nữ trường mình đắc tội em gái anh ta.”

Thẩm Sơ Ý để bút xuống: “Tớ làm vậy mà cũng tính là đắc tội sao?”

Phương Mạn nói: “Ở trong mắt cậu ta thì có thể lắm.”

Thẩm Sơ Ý nhíu mày: “Nếu bị chặn đường thật thì tớ sẽ báo cảnh sát.”

Phương Mạn tự nhủ, Ý Ý thật là ngây thơ, chuyện vặt vãnh giữa học sinh với nhau không gây ra vấn đề gì nghiêm trọng thì có báo cảnh sát cũng chẳng giải quyết được gì.

Giáo viên vào lớp.

Thẩm Sơ Ý ghi đáp án tính ra trên tờ nháp vào bài rồi quay qua, nghiêm túc nói với Phương Mạn: “Không thể nào chỉ vì chuyện này mà chuyện gì tớ cũng phải nghe theo cậu ta, nói thông tin của người khác ra được.”



Hôm nay, không có nhiều người trực tiếp nghe được cuộc nói chuyện ở cầu thang, ngoại trừ Lương Tứ và Thẩm Sơ Ý, những người còn lại đều là chị em bạn dì của Lâm Du Du.

Ấy vậy mà chỉ sau một ca tự học buổi tối, chuyện Lâm Du Du bị cự tuyệt đã lan truyền khắp nơi.

Lâm Du Du luôn có cảm giác rất nhiều người đang nói về mình, cô ta rất tức giận, muốn bắt được người đã đi nói lung tung kia.

Một người trong hội chị em của cô ta nói: “Tôi thấy chắc chắn là do con bé Thẩm Sơ Ý kia nói rồi, chứ chẳng lẽ lại là Lương Tứ nói ra hay sao.”

Lâm Du Du đứng dậy, nghi ngờ nhìn lũ bạn: “Tính Thẩm Sơ Ý thế nào tôi là người biết rõ hơn mấy cậu.”

Mấy cô gái kia bị nhìn tới độ mất tự nhiên.

“Du Du, cậu có ý gì vậy?”

“Chắc chắn là bọn tôi không nói ra rồi.”

Lâm Du Du không nói gì, nhác thấy bóng hai người.

Lớp 12/7 nằm ở tầng hai, chỗ ngồi của cô ta vừa hay ở sát cửa sổ nên có thể quan sát được mọi chuyện dưới chân tòa nhà dạy học.

Dưới ánh đèn, Lương Tứ đi đằng sau Thẩm Sơ Ý, cách cô mấy bước.



Nhà của Thẩm Sơ Ý và Phương Mạn không cùng một khu, lúc về gần tới phố Bình Sơn, Phương Mạn nói muốn ăn quà vặt, lúc này Thẩm Sơ Ý mới phát hiện ra Lương Tứ đi sau lưng, cách mình không xa.

Thẩm Sơ Ý dừng lại mấy giây, Lương Tứ đi đến gần.

Chung quanh yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước sông hộ thành đang chảy, Thẩm Sơ Ý bất giác nhớ tới lần đầu tiên họ gặp nhau cũng là trong một buổi tối như thế này.

“Ánh mắt kiểu gì vậy?” Lương Tứ dừng lại trước mặt cô.

Thẩm Sơ Ý lắc đầu: “Không có gì.”

“Còn không có gì nữa.” Lương Tứ ngắm nhìn dáng dấp của cô từ trên cao, anh hơi muốn nắn bóp thử khuôn mặt của cô, trông có vẻ như bóp vào sẽ rất sướng tay.

Anh nhíu mày: “Yên tâm, tôi không hề bám đuôi cậu.”

Thẩm Sơ Ý hoàn hồn: “Không phải... Tôi không hề nói như vậy. Sao tối nay cậu lại tham gia lớp tự học buổi tối vậy?”

Lương Tứ nói: “Thích thì tham gia thôi.”

Thật tùy hứng, Thẩm Sơ Ý rất hâm mộ điều này.

Lương Tứ liếc nhìn Phương Mạn đứng trong cửa hàng đang vẫy tay gọi cô: “Quán này ngon lắm à?”

Thẩm Sơ Ý gật đầu: “Quán cũ mở cũng được khá nhiều năm rồi, từ hồi tôi còn nhỏ tới giờ, bán đồ ăn vặt bản địa, chắc cậu ăn không quen đâu.”

Mặc dù Trần Mẫn quản lý cô rất nghiêm nhưng sau khi tan ca tự học buổi tối, thỉnh thoảng cô vẫn có thể đi ăn khuya ở ngoài hàng, Luvevaland chấm co, chỉ có điều không được ăn thực phẩm rác.

Đây cũng là thời điểm hiếm hoi mà Thẩm Sơ Ý được tự do chọn đồ ăn.

Lương Tứ đứng uể oải, đút tay vào túi, thong thả đi vào trong quán, quán ăn thấp bé kiểu này đúng là trước đây anh sẽ không đặt chân tới.



Phương Mạn kéo cánh tay Thẩm Sơ Ý, kề tai nói nhỏ với cô: “Chảnh ghê.”

Thẩm Sơ Ý gật đầu: “Coi chừng cậu ấy nghe thấy đấy.”

Phương Mạn nói: “Vậy chúng ta nói bằng tiếng địa phương đi! Chắc chắn cậu ấm đây nghe không hiểu đâu!”

Thẩm Sơ Ý tự nhủ, chưa chắc đâu, anh quen biết dân nhà giàu của thành phố Ninh, có họ hàng ở đây, chưa biết chừng lại biết tiếng địa phương của người dân thành phố Ninh.

May mà hai vợ chồng trong quán đang cãi nhau, tiếng ồn át tiếng nói chuyện của hai cô gái, ngay cả gọi món cũng phải nói đi nói lại tận mấy lần mới nghe thấy.

Lương Tứ nghe thử mấy câu nhưng chẳng hiểu tiếng nào.

Kể cũng lạ, rõ ràng tiếng Ngô nghe rất êm tai, dịu dàng, Thẩm Sơ Ý nói chuyện với người nhà vẫn luôn như vậy, không ngờ khi dùng tiếng địa phương này để cãi nhau thì lại nghe ghê gớm như vậy.

Thẩm Sơ Ý gọi chè đậu đỏ bánh trôi nước, Phương Mạn gọi canh đậu xanh, Lương Tứ gọi bánh trôi nước hoa quế ủ rượu.

Không biết có phải do hai vợ chồng bận cãi nhau nên nghe không rõ hay không mà cuối cùng họ lại mang chè đậu đỏ bánh trôi nước hoa quế ra cho Thẩm Sơ Ý.

Phương Mạn đổi bát của hai người cho nhau: “Cậu ăn của tớ đi. Chủ quán thật là, đã nói là đừng cho hoa quế vào rồi.”

Thẩm Sơ Ý cười: “Chẳng phải là đã có cậu rồi sao.”

Cô thích ăn nhưng lần nào cũng đều phải dặn chủ quán đừng cho vụn hoa quế vào.

Lương Tứ đang cắn dở viên bánh trôi nước mềm mềm, liếc nhìn hai cô gái rồi thong thả hỏi: “Sao lại không ăn?”

Phương Mạn nói: “Ý Ý dị ứng hoa quế.”

Lương Tứ múc vụn hoa quế trong bát lên, hương thơm thoang thoảng: “Ngửi cũng bị dị ứng à?”

Thẩm Sơ Ý ngước lên, đối diện với đôi mắt đen như mực của anh, giải thích: “Nếu không quá nồng thì không sao, nếu nồng quá thì không chỉ ngứa mắt, ngứa mũi mà còn bị nổi mẩn đỏ nữa.”

Lương Tứ “ừ” một tiếng.

Anh và vội mấy miếng ăn hết bát chè rồi trả tiền ra về.

Phương Mạn nhìn theo bóng lưng anh ra về: “Đây là lần đầu tiên tớ ngồi cùng bàn với cậu ấy đấy, thấy cậu ấy cũng thật dễ gần, chẳng trách ở trường lại được nhiều bạn nữ thích như vậy, cậu biết không, ngay cả học sinh trường khác cũng hỏi thăm thông tin của cậu ấy đấy.”

“Có điều bọn họ không biết là cậu ấm này không phải người thành phố Ninh, chỉ ở nơi này vài tháng thôi, không đời nào lại nảy nở tình cảm gì ở đây.”

Phương Mạn còn nói: “Vừa rồi cậu ấy hỏi thăm chuyện cậu bị dị ứng như thế, xem ra cũng quan tâm cậu phết đấy.”

Thẩm Sơ Ý hơi nóng mặt, cô ăn nốt miếng canh đậu xanh cuối cùng rồi nói: “Có lẽ là hiếu kì, chưa thấy ai bị dị ứng hoa quế bao giờ.”

Phương Mạn cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhanh chóng đổi đề tài khác: “Tớ còn tưởng là cậu ấy sẽ chờ cậu về cùng chứ.”

Hai cô gái cũng đứng dậy đi trả tiền, bà chủ đã cãi nhau xong, kiểm tra thử hóa đơn của bàn bọn họ: “Bàn của các cháu đã trả tiền rồi, chàng trai đi cùng bọn cháu trả.”

Thẩm Sơ Ý cảm thấy đây đúng là chuyện mà Lương Tứ có thể làm ra.

Phương Mạn: “Ý Ý, cậu ấm nhà cậu tốt tính thật đấy.”

Cô ấy đưa tiền cho Thẩm Sơ Ý: “Cậu trả lại cho cậu ấy và cảm ơn giúp tớ nhé.”

Ra khỏi cửa hàng, Thẩm Sơ Ý chào tạm biệt Phương Mạn.

Không ngờ cô mới đi được mấy bước đã thấy một bóng người cao ráo đi ra từ siêu thị mini, trong tay Lương Tứ còn cầm một chai nước.

Thẩm Sơ Ý chầm chậm chớp chớp mắt: “Sao cậu…”

Lương Tứ vẫn hững hờ hệt như trước đây: “Tôi đi mua nước.”

Thẩm Sơ Ý không phản bác được, cô đi cùng anh về nhà, trong lòng tự nhủ, mua nước có mất nhiều thời gian tới vậy không? Luvevaland chấm co. Lại vừa khéo chạm mặt cô nữa chứ.

Không hiểu sao câu “tớ còn tưởng là cậu ấy sẽ chờ cậu cùng về” của Phương Mạn lại hiện ra trong đầu cô.

Tim cô đập nhanh.

Thẩm Sơ Ý đưa tiền cho Lương Tứ.

Lương Tứ ngẩng đầu lên nhìn cô.

Thẩm Sơ Ý nói: “Đây là tiền chè của tôi và Phương Mạn tối nay.”

Lương Tứ vặn nắp chai ra, đột nhiên cười một tiếng: “Cậu có biết là hiện tại giống gì không?”

Thẩm Sơ Ý không hiểu.

Lương Tứ cười càng thêm kiêu ngạo, phóng túng: “Giống như cậu đang nộp phí bảo kê cho tôi vậy.”

“...”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Sơ Ý thấy anh cười thoải mái như vậy, rạng rỡ như ánh nắng chói chang lúc ban ngày.



Cuối cùng, Lương Tứ không nhận tiền của họ.

Ban đầu Thẩm Sơ Ý định để tiền vào cốc nước súc miệng của anh, như vậy, bao giờ thấy, chắc chắn anh sẽ phải nhận lấy, thế nhưng không ngờ là sau đó nó lại xuất hiện trong cốc súc miệng của cô.

Buổi tối, bác sĩ Trần nói chuyện với bà cụ Thẩm: “Tiền để trong nhà vệ sinh là của Tiểu Lương à mẹ? Để đấy coi chừng mất.”

Thẩm Sơ Ý đành phải cất tiền đi.

Kể ra cũng lạ, kể từ hôm qua, Lương Tứ bắt đầu đi học rất đều đặn, hầu như không khác gì các học sinh bình thường như cô.

Ở trường, mọi người vẫn tiếp tục bàn tán về thân thế của Lương Tứ, đoán xem anh là cậu ấm của nhà giàu họ Lương nào của thành phố Ninh.

Chỉ có Thẩm Sơ Ý biết anh là người Bắc Kinh, thành phố Ninh chỉ là một chốn giải sầu của anh mà thôi, đến lúc, anh sẽ đi.

Một ngày nọ, Thẩm Sơ Ý bắt gặp Lương Tứ trong cửa hàng tiện lợi ở đầu phố.

Anh có điện thoại di động nhưng lại phải đi gọi điện thoại công cộng.

Nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh, cô trông thấy Lương Tứ không hề hé môi một lần nào, không rõ là do gọi mà không ai nghe máy hay là sao.

Tuy nhiên, có mộ điều cô chắc chắn là tâm trạng của Lương Tứ không hề vui.

Hôm sau, nhà họ Thẩm nhận được một bưu kiện gửi từ Bắc Kinh tới.

Thẩm Sơ Ý nhìn thấy trên đó có ghi một cái tên: Lương Kim Nhược. Cùng họ với anh, vậy chắc là người nhà của anh rồi.

Tâm trạng của Lương Tứ lại vui vẻ trở lại.

Tâm trạng của anh có vui hay không rất dễ nhận ra, lúc nào vui, anh sẽ cười và trêu cô, rất dễ nói chuyện.

Lúc không vui, chẳng hạn như buổi tối lần đầu tiên Thẩm Sơ Ý gặp anh là lúc tâm trạng anh đang rất tệ.

Hiện tại, Thẩm Sơ Ý đã quen thân với anh hơn nên cô thấy mình cũng đã to gan hơn nhiều, Luvevaland chấm co, nếu như hôm nào đó gọi đồ ăn ngoài bị phát hiện ra thì cô sẽ đổ tội cho anh.



Một cuối tuần nữa lại tới.

Hôm nay, bác sĩ Trần phải đi trực, ở nhà chỉ có bà cụ Thẩm và hai người họ.

Thẩm Sơ Ý đang làm bài thì gặp phải một câu khó, ban đầu cô định bỏ qua nhưng rồi lại cố chấp muốn biết đáp án nên đành mím môi đi lên tầng.



Lương Tứ mở cửa ra thấy cô ngoài cửa thì hơi ngạc nhiên.

“Vào đi.” Anh nói.

“Tôi có một câu không biết làm.” Thẩm Sơ Ý đưa đề cho anh xem.

Lương Tứ buồn cười, cất giọng trầm ấm: “Cậu muốn bắt tôi đứng ở đây à?”

Thẩm Sơ Ý chần chừ rồi đi vào phòng.

Từ khi Lương Tứ tới ở nhà họ đến nay, đây là lần đầu tiên cô đi lên tầng trên, lần đầu tiên vào lại căn phòng này.

Nó đã thay đổi rất nhiều, trở nên gọn gàng, sáng sủa.

Trong phòng rất sạch sẽ, chỉ có bàn học là lộn xộn bày rất nhiều món đồ nhỏ, trông như đang chơi trò xếp gỗ.

Lương Tứ không đóng cửa để tránh người lớn đi lên trên này bắt gặp lại hiểu lầm.

Gió thổi từ cửa vào phòng.

Thẩm Sơ Ý đứng bên cạnh bàn, quan sát những khối gỗ ấy.

Lương Tứ đánh cằm: “Cậu ngồi đi.”

Trong phòng chỉ có một cái ghế, Thẩm Sơ Ý biết anh đã nói gì thì sẽ không đổi ý nên mạnh dạn ngồi luôn xuống.

Lương Tứ tiện tay gạt mấy món đồ chơi ra, rút ra một tờ giấy rồi cúi người khom lưng xuống, ngước mắt lên hỏi: “Cậu muốn biết đáp án hay muốn biết cách giải?”

Đương nhiên Thẩm Sơ Ý muốn biết cả hai.

Lương Tứ liếc nhìn cô một cái: “Thật là tham lam.”

“...”

Thế này sao có thể gọi là tham lam được!

Thẩm Sơ Ý phồng má lên, quyết định không cãi nhau với anh làm gì.

Đây là lần đầu tiên cô nghe Lương Tứ trình bày cách làm, Luvevaland chấm co, bình thường ở trường, giáo viên vẫn gọi anh trả lời câu hỏi nhưng anh toàn nói thẳng luôn đáp án.

Ban đầu, Thẩm Sơ Ý chú ý vào giọng nói của anh, sau đó cũng dần dần say sưa vào bài tập, nghe mãi vẫn chưa thấy đã.

Dưới lầu bỗng nhiên vang lên giọng của bà cụ Thẩm: “Không phải con đi trực rồi à? Sao bỗng nhiên lại về?”

“Con về lấy đồ.” Giọng Trần Mẫn vang lên ngay sau đó: “Ý Ý đâu rồi ạ?”

Tim Thẩm Sơ Ý thót lại.

Cô chỉ lên đây để hỏi bài Lương Tứ nhưng chắc chắn mẹ sẽ vặn hỏi, thậm chí suy diễn.

Bà cụ Thẩm nói: “Không biết nữa, chắc là đi ra ngoài chơi rồi.”

Lương Tứ bỏ bút xuống nhìn đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt cuống quýt của cô, giọng anh bất giác dịu dàng hơn: “Chờ lát nữa hẵng xuống.”

Thẩm Sơ Ý “ừ” một tiếng khẽ như tiếng muỗi kêu, nếu giờ đi xuống dưới đó chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Thật nhát gan, Lương Tứ nghĩ thầm, mở miệng: “Cậu từng thấy thứ này bao giờ chưa?”

Thẩm Sơ Ý bị thay đổi sự chú ý: “Xếp gỗ à?”

Lương Tứ nói: “Đại loại vậy.”

Thẩm Sơ Ý: “Trông giống một ngôi nhà.”

Lương Tứ đổi chỗ sang đứng bên phía tay phải của cô, chống một tay vào thành ghế, tay kia chống lên mặt bàn: “Cậu thử xem.”

Anh đánh cằm về phía màn hình máy tính.

Thẩm Sơ Ý chuyển hướng sự chú ý từ cằm và hầu kết của anh sang mô hình kiến trúc trong máy tính.

“Bạn Thẩm.” Lương Tứ cúi đầu nhìn cô: “Khả năng thực hành của cậu đến đâu?”

Từ góc độ này, cô ngẩng mặt lên vừa hay đối diện với cằm của anh, trên hầu kết của anh có một nốt ruồi, vị trí này rất hút mắt người nhìn.

Cô không nghĩ ra được từ gì để miêu tả.

Rất lâu sau này, Thẩm Sơ Ý mới biết gọi đấy là “gợi cảm” là chính xác nhất.

Hai người cách quá gần nhau, hơi thở như thể hòa chung vào một chỗ, không thể phân tách, cũng chẳng thể phân biệt rõ đâu là của ai.

Thẩm Sơ Ý hoàn hồn: “Phương Mạn nói tôi là người biết tất cả mọi thứ.”

Chẳng mấy khi mới thấy cô tự tin như vậy.

Tiếng cười khẽ của Lương Tứ làm tai cô hơi ngứa, Luvevaland chấm co, không phải là cơn ngứa về mặt sinh lý nhưng nó cứ thế chầm chậm lan rộng.

Anh bắt đầu giải thích cho cô về khái niệm dựng mô hình và cách dựng mô hình, cùng với một số thuật ngữ chuyên ngành.

Ban đầu, Thẩm Sơ Ý lắng nghe rất nghiêm túc nhưng về sau, đôi mắt lại bất giác chuyển sang nhìn khuôn mặt nghiêm túc của chàng trai cho tới khi anh bất ngờ dừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Sơ Ý chột dạ, tai lập tức nóng lên, cả khuôn mặt như thiêu như đốt.

Lương Tứ hỏi: “Cậu thấy sao?”

Thẩm Sơ Ý bất giác đáp: “Khi cậu nghiêm túc trông rất cuốn hút.”

“...”

Sao cô lại nói như vậy!

Thẩm Sơ Ý cúi gục đầu xuống, vờ như không hề có chuyện gì xảy ra.

Lương Tứ nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, đuôi mày nhướng cao lên, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, anh đưa cho cô một mẩu gỗ to khoảng chừng đầu ngón tay: “Thử xem.”

Thẩm Sơ Ý nhận lấy, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau rồi nhanh chóng tách ra.

Cô dựa vào mô hình dựng trên máy tính, nghĩ cách ghép.

Lương Tứ không nói cho cô biết vị trí cụ thể cần lắp vào, Luvevaland chấm co, chỉ lẳng lặng nhìn cô, làn gió nhẹ thổi rối mái tóc của cô, lướt qua chóp mũi nhỏ nhắn, xinh xắn.

Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng nói chuyện ngoài sân.

Có lẽ là nghĩ là Thẩm Sơ Ý và Lương Tứ đều không có ở nhà nên Trần Mẫn tìm được đồ xong, nói chuyện với bà cụ Thẩm cũng không cố ý nhỏ tiếng.

“Mẹ, con ít có thời gian ở nhà, bình thường mẹ phải để ý một chút, Ý Ý và Tiểu Lương cũng không còn nhỏ nữa, tầm tuổi này rất dễ cảm nắng bạn khác giới.”

Bà cụ Thẩm nói: “Con gái của con mà con còn không hiểu à, con bé đã bị con rèn thành đứa mọt sách rồi, làm gì biết cảm gì.”

Trên tầng trên, Thẩm Sơ Ý nghe mẹ nói vậy, cảm thấy rất lúng túng, dù sao đương sự còn lại cũng đang đứng ngay bên cạnh cô.

Trần Mẫn bất đắc dĩ nói: “Con chỉ lo lắng thôi, hiện giờ bọn trẻ đều trưởng thành sớm lắm, con sợ Ý Ý bị dụ dỗ, ảnh hưởng tới học tập...”

Bà cụ Thẩm cam đoan: “Con cứ yên tâm, có mẹ đây rồi, bọn nhỏ không có cơ hội yêu sớm đâu! Cả phố Bình Sơn này không có gì thoát khỏi được con mắt tinh tường của mẹ.”