Vị quân vương ở trên đỉnh cao của quyền lực, có hiền thê xinh đẹp thông minh bày kế giúp đánh đây đánh đó, chẳng mấy chốc mà mở rộng bờ cõi. Trong một lần đi đánh ở phía bắc, Hoàng Đế bắt gặp một nam tử người Miêu có khuôn nhan mĩ lệ liền không chịu được, mang về nạp làm phi.
Hoàng Hậu lần đầu nhìn thấy nam tử đó đã phản đối, không phải vì ghen tuông, mà là y biết, người Miêu có tài dùng vu thuật, Hoàng Đế đánh Miêu, nam tử này chắc chắn sẽ có mưu tính làm hại đến người. Y hết mực khuyên ngăn, rằng nếu hắn muốn nạp phi, y sẵn sàng cho mở hội tuyển tú để hắn chọn, chỉ xin hắn tuyệt đối không được nạp người này.
Tận tình giải thích, đổi lại y nhận được một cú tát trời giáng từ chính người mình đầu ấp tay gối bấy lâu qua. Quân vương trực tiếp bóp cổ y, mắng chửi y cũng chỉ là thứ chỉ biết mở chân hầu hạ nam nhân, lo mà an yên bổn phận của mình còn tốt hơn.
Cảnh tượng tiếp theo không nên thấy. Cung nhân đêm hôm ấy nghe tiếng Hoàng Hậu khóc rất nhiều, đến sáng hôm sau nha hoàn bồi giá phát hiện y chi chít toàn là vết thương.
- Xem ra vạn phụng chi vương cũng không sướng mấy....
Mẫn Hi khoanh tay cảm thán. Thật lòng mà nói, hắn thấy thương vị nương nương này. Bấy nhiêu lâu một lòng một dạ với người ta để rồi cuối cùng nhận được lời lẽ như vậy. Có điều đây cũng có thể gọi là ác giả ác báo. Y làm biết bao nhiêu chuyện xấu, hại biết bao nhiêu người, đây cũng là cái nghiệp y nên trả. Nhưng sao hắn thấy y tội nghiệp nhiều hơn đáng trách thế này?
Hoàng Ngự Vũ gật đầu, đoạn nói tiếp. Sau ngày hôm đó, Hoàng Đế vẫn cứ nạp nam nhân kia vào hậu cung, phong phi. Từ ngày y xuất hiện, Hoàng Hậu bệnh triền miên, uống thuốc mãi cũng không thuyên giảm. Những lúc y đau đớn gọi tên hắn trên giường bệnh, hắn đang ở bên cạnh tân phi để mua vui cho bản thân, đến một cái liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn y.
Cho đến một ngày định mệnh, y rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.
Sáng hôm ấy, cung nhân chạy vào báo tin, cầu xin Hoàng Đế đến gặp y một lần cuối. Lúc này hắn mới tỉnh ngộ, đã rất lâu rồi mình không thăm y, kể từ lần giày vò ấy. Quân Vương nhanh chóng đến chỗ y, đến nơi chỉ thấy y tiều tuỵ trên giường, hơi thở yếu ớt mới tỉnh ngộ. Hắn nắm chặt tay y, giữ y lại, nói rằng mình có thể cứu sống y được, mình cũng sẽ tước bỏ phi vị của người kia, chỉ cần y đừng đi. Hoàng Hậu nghe như vậy chỉ biết cười khổ, gắng gượng nhìn hắn lần cuối, y nói...
Hoàng Ngự Vũ đến đây dừng lại lấy hơi, rồi mới nói tiếp.
- Nghiệp của thiếp tự gieo, nay đã đến lúc phải trả rồi. Thần thiếp không thể tiếp tục hưởng lạc trần cùng người, chỉ xin bệ hạ chú ý sức khoẻ bản thân, sống thật tốt, sống thay phần của thần thiếp, như vậy thần thiếp dưới âm ti nhìn lên cũng đã an lòng.
Nói nốt câu đó cũng là lời trăn trối cuối cùng của y. Quân Vương khóc rất nhiều, xuống chiếu hạ lệnh làm lễ tang thật xa hoa, truy phong, dâng thuỵ hiệu lên y.
- Khoan đã, ngươi đã nói Hoàng Hậu biết chơi ngải, vậy sao y không chơi chết tên cẩu Hoàng Đế này đi? Để hắn sống chi vậy?
- Ngươi đoán xem?
Hoàng Hậu không phải là chưa từng nghĩ tới ý định giết vua đoạt ngôi. Y thậm chí đã từng chuẩn bị làm, nhưng cuối cùng lại không nỡ xuống tay. Chung quy cũng là vì một tấm si tình.
Sau khi y đi, Hoàng Đế phát hiện ra phát thê của mình không phải bệnh do chuyển mùa mà vì có người khác mưu hại. Trong hương dược Hoàng Hậu thường dùng có chứa một lượng lớn chất độc của người Miêu. Thông thường, những gì y dùng đều do thái y kiểm định kĩ càng rồi mới dâng lên, song lần đó, vì y thất sủng, bị hắn tước bỏ mọi quyền lợi mới dẫn đến chuyện này trót lọt. Quân Vương dằn vặt bản thân mình, cảm xúc hắn đan xen lẫn phẫn nộ, lập tức hạ lệnh bắt giam tiện nhân Miêu tộc kia.
Quân Vương đêm tối ngẫm nghĩ lại, nếu không có người chống lưng, tiện nhân kia chắc chắn không dám vượt quá bổn phận của mình. Hắn tức tối chạy đến nhà giam, trong đêm tra khảo bằng được người đó, cuối cùng cũng có được lời khai.
Kẻ chủ mưu đứng đằng sau mọi việc là tên Hoàng đế nước bên cạnh. Gã ta sắp xếp tên người Miêu tiếp cận hắn, cũng sắp xếp kế hoạch khử từng người một trong Hoàng thất. Hắn nhờ vào những thứ này biết được tất cả, chỉ có duy nhất một chuyện hắn không thông.
Hắn đã trúng cổ độc, thời gian xuống phụng bồi với thê tử cũng sắp đến rồi.
Giờ đây hắn nghĩ lại, mình đã trách oan Hoàng Hậu. Hôm đó y cản mình vì y đã biết chuyện này, vậy mà hắn không nghe còn buông lời cay đắng, hành hạ, làm nhục y.
Quân Vương chìm trong lửa giận, cho tập trung binh mã, chuẩn bị chinh phạt nước bạn. Người ta nói đội quân của hắn đi đến đâu máu chảy tới đó, huyết giang không phải là cảnh tượng xa lạ khi ấy, thây chất thành đống. Hắn xem mạng người như cỏ rác, không thương tiếc ra tay tàn sát những sinh linh vô tội. Thảo phạt diễn ra rất nhanh, chỉ trong vòng sáu tháng đã chiếm được kinh thành. Tên chủ mưu kia bị xử cưỡng bức tới chết, cả vương quốc của gã thuộc về hắn.
Hắn ở Điểm Lưu đài nhìn ngắm giang sơn trong một ngày nắng đẹp, hạnh phúc với những gì mình đã có được, bất tri bất giác quay sang phải như một thói quen để rồi nhận ra sự thật đau lòng. Cái người thường hay đứng ở đó, cũng là người thân cận làm hắn cười nhiều nhất đã bỏ hắn mà đi rồi.
Năm xưa cả hai người cùng đứng ngắm cảnh, hứa hẹn sẽ có một ngày làm cho đất nước phồn hưng hơn. Khi ấy hoa nở trăng tròn, song điểu hòa ca, y cùng hắn nhìn ngắm giang sơn rộng lớn, tựa đầu vào vai hắn mỉm cười vui vẻ, suốt đời là một đôi.
Nhưng rồi bây giờ chỉ còn một mình hắn, còn y đã ở thế giới bên kia.
Quân Vương nhớ lại chuyện y từng dặn mình phải sống tốt, cố nén đau thương lại, cười thật tươi rồi hồi cung.
Đêm hôm ấy, cổ độc phát tán, hắn băng hà. Với đất nước của hắn, họ buồn vì mất đi một vị minh quân luôn chăm lo cho mình, còn với hắn, hắn trong tâm thái vui vẻ lên đường, vì giờ đây đã được đến bên người mình thương rồi.
- Bọn họ ác giả ác báo, nhưng ta vẫn thấy buồn buồn sao ấy.
Hoàng Ngự Vũ nghe vậy chỉ biết thở dài. Chuyện của tiền nhân, chúng ta không thể phán xét được.
- Nếu như họ cũng là những con người bình thường như chúng ta, không bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực vậy có phải sẽ hạnh phúc hơn không?
Suy nghĩ của Mẫn Hi về chuyện tình cảm lứa đôi rất đơn giản. Hắn chỉ nghĩ rằng nếu như hai người đó không thuộc tầng lớp quý tộc thì bọn họ có thể sẽ viên mãn, cũng sẽ không có nhiều người phải nằm xuống như vậy.
- Có thể.
Y nhún vai, đoạn liếc mắt nhìn ra ngoài. Hoàng Ngự Vũ nhận thấy nãy giờ mình đã quá phí thời gian cho việc nhiều chuyện, liền nhấc cuốn sách nằm bên trái lên. Y mở ra, đá mắt với hắn.
- Được rồi, học thì học.
Hắn ngồi thẳng dậy, mở giấy ra, tiện thể chuẩn bị luôn bút mực. Vừa rồi cái biểu cảm kia của y làm hắn nổi cả da gà lên rồi.