Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Chương 48: Tình thân (3)


Thợ gõ: Dờ

Khi nhận được thông báo bệnh tình trở nên nguy kịch, Biên Thành bỗng không biết phải phản ứng như thế nào. Trước khi ly biệt đã được chuẩn bị tâm lý bằng thời gian nằm bệnh dài đằng đẵng, lúc này anh vừa có sự chấn động của một nhát búa nặng nề rơi xuống, vừa có sự thanh thản vì chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng giờ đây đã đi đến hồi kết.

Y tá mở cửa phòng bệnh như thể kéo ra bức màn sân khấu.

Anh và bố mình cùng đến bên giường bệnh, ông lão gầy gò như ẩn mình dưới lớp chăn, nó che đi những vết đồi mồi của tuổi già. Có thể nhìn thấy sinh mệnh đang dần vơi đi bằng mắt thường.

Có tiếng nức nở khe khẽ vang lên trong phòng bệnh, Biên Thành quay đầu nhìn, Biên Hoài Viễn đã rơi nước mắt.

Giống như lúc tiễn vợ mình lúc lâm chung vào năm xưa.

“Khóc cái gì?” Ông lão nằm trên giường vẫn còn rất thong dong, “Bố đã gần 90, chết được rồi.”

“Bố đừng nói như vậy.” Biên Hoài Viễn ngắt lời, “Bố xem viện sĩ Nghê đi, hơn 90 tuổi rồi mà còn chạy dự án khắp cả nước. Bố gắng gượng qua đợt này là có thể mừng thọ trăm tuổi.”

Mạnh Xương Nghiệp không để ý đến lời an ủi trống rỗng của Biên Hoài Viễn. Sinh mệnh của ông như đèn sắp cạn dầu, ông đã biết từ lâu rồi.

“Bố phải đến chỗ Tiểu Khiết với mẹ nó, bố bỏ mặc họ quá lâu rồi,“ Ông lão vận chút sức lực cuối cùng để quay ra nhìn con rể, “Sau này cứ sống cho tử tế đi.”

Hiếm khi mới nghe bố vợ nói một câu chúc phúc, Biên Hoài Viễn cảm thấy kinh ngạc.

Mạnh Xương Nghiệp nhìn ông ấy rất lâu, thở dài rồi quay sang Biên Thành: “Để hai ông cháu nói chuyện riêng một lát đi.”

Biên Hoài Viễn vỗ vai Biên Thành rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Biên Thành kéo ghế lại gần hơn rồi ngồi xuống bên giường.

Khuôn mặt của Mạnh Xương Nghiệp đã gầy gò trơ xương, chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời đến đáng sợ. Có lẽ là hồi quang phản chiếu, giọng nói của ông rõ ràng hơn trước rất nhiều: “Ông sắp đi rồi, cháu có bí mật gì thì cứ nói với ông.”

Ánh mắt Biên Thành hiện lên một chút kinh ngạc.

“Cháu rất thông minh nhưng không thể giấu được chuyện gì cả.” Mạnh Xương Nghiệp nhìn anh: “Nói đi, đã lúc này rồi, ông ngoại còn gì mà không thể chấp nhận nữa?”

Đúng là anh có bí mật chôn giấu nhiều năm, đến nỗi nó đã trở thành một bí mật mục rữa.

“Mẹ không hay vào bếp.” Biên Thành nói.

Câu trả lời này hơi lạc đề nhưng Mạnh Xương Nghiệp vẫn gật đầu hùa theo: “Đúng vậy, con bé không thích nấu cơm.”

“Lúc còn nhỏ, có lần đi công tác về, mẹ đưa cháu ra ngoài ăn. Cháu bảo là muốn ăn cơm ở nhà, thế là bà ấy nói thử nấu xem sao,“ Biên Thành nói: “Xem hướng dẫn rồi lật tung cả nhà bếp lên, cuối cùng làm một đĩa thịt xào ớt xanh.”

“Một món ăn rất dễ làm.”

“Vâng,“ Biên Thành nói: “Quá khó ăn, khó ăn đến mức nhiều năm về sau cháu vẫn ghét ăn thịt xào ớt xanh, cảm thấy vừa đắng vừa chát.”

Mạnh Xương Nghiệp nghe chuyện cũ của con gái, dù là một chuyện rất nhỏ nhặt thì ông cũng cảm thấy vui: “Sau đó thì sao?”

“Mẹ hỏi cháu thấy thế nào, cháu nói rằng rất ngon.”

“Cháu mà cũng có lúc nói tiếng người à?”

Biên Thành cười: “Kết là quả nhiều năm sau đó, mỗi lần nấu cơm cho cháu ăn là mẹ đều làm thịt xào ớt xanh.”

Mạnh Xương Nghiệp cũng cười.

“Có những chuyện, nếu không nói ngay từ đầu thì sau này sẽ không thể nói ra khỏi miệng được nữa,“ Biên Thành nhớ lại rồi nói: “Mẹ nghĩ cháu rất thích đồ ăn mẹ nấu, cho đến khi bà ấy xảy ra chuyện, cháu vẫn chưa kịp nói cho bà ấy biết.”

Mạnh Xương Nghiệp im lặng một lúc lâu rồi khẽ gật đầu: 'Vậy sao?”

“Ông ngoại nghĩ cháu có nên nói cho mẹ không?” Biên Thành hỏi: “Nếu nói bí mật này ra thì liệu bà ấy sẽ vui chứ?”



Mạnh Xương Nghiệp ngẫm nghĩ rồi đáp: “Mẹ cháu là người nghiên cứu khoa học, ông cũng thế. Bất kể lúc nào, chúng ta đều muốn biết sự thật.”

Biên Thành nhìn người ông sắp đi xa của mình, máy đo nhịp tim phát ra âm thanh rất có quy luật.

“Cháu là người đồng tính.” Biên Thành nói.

Bầu không khí trong phòng bệnh như đông cứng lại. Một hơi thở khe khẽ cũng bị phóng đại lên như thể nổ mạnh ngay bên tai.

“Vậy sao.” Mạnh Xương Nghiệp nói.

“Ông ngoại không ngạc nhiên à?”

“Ông bất ngờ lắm chứ,“ Mạnh Xương Nghiệp nói: “Nhưng mà không thể hiện cảm xúc được nữa rồi.”

“Vậy nên,“ Biên Thành nói: “Nói ra liệu có tốt hơn không?”

Mạnh Xương Nghiệp tặc lưỡi: “Ông đúng là tự đào hố rồi nhảy xuống.”

Ông nắm chặt lấy tay của cháu ngoại.

“Ông hy vọng cháu không phải là đồng tính, thật sự hy vọng như thế.” Mạnh Xương Nghiệp nói: “Nhưng sự thật là như vậy, cũng không có cách nào khác.”

“Nếu như ông ngoại còn sống tiếp thì có ủng hộ cháu không?”

“Đương nhiên rồi.”

“Thật sao?” Biên Thành nghi ngờ, “Vừa rồi ông nói...”

“Chịu thôi,“ Mạnh Xương Nghiệp thở dài, “Ngoài ông ra thì còn ai ủng hộ cháu nữa? Nhân duyên của cháu tệ hại đến nỗi chẳng có nổi một người bạn.”

Biên Thành phản bác: “Tống Vũ Trì là bạn cháu.”

“Chẳng bao lâu nữa rồi thằng bé cũng bị cháu chọc tức đến nỗi bỏ chạy thôi,“ Mạnh Xương Nghiệp trừng mắt nhìn anh: “Cháu nghĩ vì sao ông suốt ngày quan tâm tới chuyện gia đình của thằng bé? Cứu thằng bé khỏi đòn roi của bố mẹ nó là muốn thằng bé đối xử với cháu tốt hơn một chút.”

“...Vậy sao?”

“Làm một người đặc biệt rất khổ, chịu sự chỉ trích của người khác, trở thành đề tài câu chuyện của người khác. Ông mong cháu có thể sống thoải mái.” Mạnh Xương Nghiệp nói: “Cháu đã có quá nhiều điểm khác biệt với người khác rồi, cần gì phải chịu thêm một thứ nữa.”

“Khác biệt cũng không sao cả,“ Biên Thành nói:“Cháu không sợ cô đơn.”

“Cháu thấy cô đơn không đáng sợ là bởi vì cháu chưa thật sự chỉ còn một mình.” Mạnh Xương Nghiệp nói.

Nói đến đây, ông nhìn Biên Thành đầy lo lắng rồi lắc đầu, những sợi tóc bạc cọ vào gối phát ra âm thanh sột soạt: “Sau này phải làm sao đây?”

Mạnh Xương Nghiệp ho khan rồi không nói gì nữa. Như thể có một thứ gì đó trong không khí đã biến thành thực thể rồi đè nặng lên dây thần kinh, khiến cho người ta không thể hô hấp.

Chỉ tới đây thôi. Mạnh Xương Nghiệp nhìn lên trần nhà, dường như có thể nhìn thấy bên kia của thế giới giữa màn sương trắng lượn lờ.

Chỉ tới đây thôi.

Biên Thành chộp lấy tay ông: “Ông ngoại.”

Đờm trào lên cổ họng rồi phát ra âm thanh lạo xạo, ông nói ngắt quãng: “Ừ... Ông ngoại... vẫn không làm được...”

Biên Thành nhìn cái bóng của thần chết dần bao trùm, mang đi tất cả những sắc màu trong ánh mắt sáng rực ấy.

“Gặp được mẹ rồi,“ Biên Thành nói: “Hãy chuyển lời giúp cháu rằng cháu vẫn đang sống rất tốt.”

Mạnh Xương Nghiệp nở một nụ cười nhạt. Biên Thành nghĩ, có lẽ ông đã gặp được người mà ông muốn gặp rồi.



Biên Thành đứng dậy bấm chuông, y tá đứng ngoài nghe thấy thì mở cửa ra. Bác sĩ và Biên Hoài Viễn đều vội chạy vào. Tay của ông lão dần thõng xuống, đường cong thể hiện nhịp tim dần chậm lại, cuối cùng biến thành một đường thẳng.

“17:35 ngày 18 tháng 7, xác nhận bệnh nhân đã qua đời.”

Tang lễ được tổ chức rất long trọng. Học trò, quan chức, quản lý cấp cao của các doanh nghiệp - vòng hoa xếp đầy cả hội trường tang lễ. Mấy kênh truyền thông lớn đều báo tin buồn, tỏ lòng thương tiếc cho sự ra đi của một nhà khoa học thế hệ trước.

Không biết vì sao, giữa lúc người xe đi lại nườm nượp, Biên Thành cứ cảm thấy mình đang đứng giữa một vùng đất hoang dã, bên tai chỉ có tiếng gió rít gào..

Có lẽ trong thâm tâm anh biết rằng, anh đã mất đi người thân thật sự cuối cùng rồi.

Sau khi tiễn đưa tro cốt xuống mồ, Biên Hoài Viễn vẫn tiếp tục bàn bạc với các giám đốc học viện và hiệu trưởng, còn Biên Thành thì tự lái xe về nhà.

Ánh nắng dần tắt, trăng sáng lọt vào khung cửa sổ, anh ngồi vào chiếc bàn trống rỗng, nhìn những bức ảnh dần phai màu ở trên tường. Sau khi thích ứng với bóng tối, anh có thể nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ. Giữa những hơi thở tĩnh lặng, đồ đạc trong phòng hiện ra những đường nét mờ nhạt.

Đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Biên Thành đoán được là ai. Anh cầm điện thoại lên, quả nhiên.

Gần như tối nào Giang Vũ cũng gọi điện cho anh. Có lúc anh đáp lại mấy câu, có lúc chỉ treo máy rồi làm việc. Có lẽ đứa trẻ ấy cô độc đến phát điên rồi.

Biên Thành bấm nghe máy.

“Anh ơi,“ Giang Vũ nói: “Chào buổi tối.”

“Ừ.”

“Hôm nay,“ Giang Vũ nói: “Không làm việc ạ?”

“Ừ.”

“Em tìm thấy nhiều cỏ bốn lá bên bờ sông lắm.” Giang Vũ nói.

“Ừ.”

“Hôm nay trời mưa, em thấy cầu vồng rất đẹp.” Giang Vũ nói.

“Ừ.”

“Trong miệng mọc mụn nước, vậy mà món trứng chiên còn bị mặn.” Giang Vũ nói.

“Ừ.”

“Sao dạo này anh buồn thế.” Giang Vũ nói.

Biên Thành ngắm nhìn bức ảnh, bóng đêm dần đậm hơn, đường nét dáng người trong đó không còn rõ ràng nữa: “Vậy sao.” Anh nói.

“Có chuyện gì buồn ạ?”

Buồn rầu, khổ sở, đau đớn... Quá nhiều từ ngữ để biểu đạt cảm xúc tiêu cực, nhưng dường như không một từ nào có thể hình dung tâm trạng của anh lúc này, “Chắc vậy.”

Giang Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: “Mẹ bảo, lúc buồn hay khó chịu chỉ cần nghe câu này là thấy vui ngay.”

“Câu gì?”

“Có em ở đây.”

Biên Thành im lặng rồi nói: “Vậy sao?”

“Ừm,“ Giang Vũ nói: “Có em ở đây.”