(*) Chú thích cuối chương.
---------
Thợ gõ: Dờ
Đến hôm hẹn nhau, hai người ôm tâm lý "bạn cũ gặp nhau không thể xuề xòa", cùng lên đồ lồng lộn rồi xuất phát sớm. Thậm chí Vu Tĩnh Di còn trái gió trở trời muốn trang điểm - khác với người quen xã giao như Văn Địch, chị em tốt gặp nhau phải long trọng một chút.
Đến tiệm đồ Nhật, hai người đi tìm chỗ ngồi trước. Đợi một lát sau thì Vưu Quân cũng đến, cô ấy đứng ở cửa vẫy tay chào hai người, Văn Địch cũng cười đáp lại.
Sau khi vào đại học, Văn Địch nhận ra một chuyện: Hóa ra trên thế giới này có rất nhiều người hoàn hảo.
Đại học T là nơi hội tụ những sự tồn tại khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Bọn họ có ngoại hình xuất sắc, đầu óc thông minh, thành tích học tập vượt trội, công tác xã hội cũng nhiệt tình năng nổ. Ngoài những điểm đó ra, năng lực giao tiếp của họ rất mạnh, tính cách cũng chẳng có gì để chê. Đáng sợ nhất là họ còn giỏi cả thể dục thể thao.
Vưu Quân là một trong số đó.
"Lâu rồi không gặp." Vưu Quân nở nụ cười tươi, vừa đặt túi xách xuống vừa nhìn hai người. Vừa ngồi xuống, cô ấy đã rót nước, gọi món, từng cử chỉ đều thể hiện dáng vẻ của một người đi làm đầy già dặn, "Mày gầy quá Tĩnh Di, ngưỡng mộ thật đấy."
"Mày ngưỡng mộ tao á?" Vu Tĩnh Di nói, "Ngoài gầy ra thì tao còn ưu điểm gì không?"
"Cái quần tao mua từ thời đại học không ních nổi nữa rồi," Vưu Quân xua tay, "Sau khi đi làm thì béo lên 5kg, cơ bản là không có thời gian tập tành." Cô ấy nhìn sang Văn Địch, hít ngược một hơi: "Sao trông cậu còn non tơ hơn trước vậy? Lúc trước còn giống sinh viên, bây giờ cứ như học sinh cấp ba."
"Cậu thì chẳng thay đổi gì cả," Văn Địch nói: "Vẫn xinh đẹp như trước."
"Cậu nhìn hai cái quầng thâm mắt của tôi rồi hãy khen," Vưu Quân chỉ vào đầu, "Tóc cũng rụng mất gần nửa, chỉ là uốn tóc nên không nhận ra thôi."
"Công việc mệt nhọc vậy à?"
"Mệt chỉ là phụ thôi, quan trọng là phiền phức." Vưu Quân hất lọn tóc quăn ở cổ áo ra sau lưng, đặt điện thoại ở nơi dễ nhìn thấy: "IPO [1] vừa xong, lát nữa nếu có điện thoại gọi tới là tôi phải chạy đi ngay."
[1] Phát hành công khai lần đầu, còn gọi là IPO (Initial Public Offering) là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng.
Vưu Quân là ví dụ điển hình của người luôn có kế hoạch, cô ấy xác định đích đến của sự nghiệp ngay từ ban đầu. Năm nhất đại học đã bắt đầu xây dựng mạng lưới quan hệ xã hội, thực tập, thi chứng chỉ, từng bước từng bước như đánh quái lên cấp. Năm tư, cô ấy được cử sang trường hàng xóm để học nghiên cứu sinh trái ngành, đồng thời nhận được offer từ một ngân hàng đầu tư hàng đầu, chẳng ai ngạc nhiên về chuyện đó cả. Trong mắt Văn Địch, cô ấy sinh ra đã phù hợp với cuộc sống người mặc Roland Mouret, chân đi Prada. Chuyện gì cũng thuận lợi, việc gì cũng đúng ý, tương lai rực rỡ sắc màu.
Thế nhưng khi ngồi xuống tâm sự, câu nào của cô ấy cũng chứa đựng sự mệt mỏi.
"Gì cơ?" Vưu Quân bật cười, "Prada? Gần tới lúc phát hành tôi còn chẳng thèm trang điểm, áo phông quần bò thêm đôi Nike chinh chiến khắp thiên hạ. Cậu sang ngành khoa học máy tính bên trường hàng xóm mà xem, lúc tôi chạy bài hạn chót trông y hệt như thế."
Nửa đêm bị sếp dựng dậy kêu sửa tài liệu, đột ngột hủy kỳ nghỉ và buổi hẹn hò, ngồi máy bay còn ôm máy tính làm bài thuyết trình... Lại còn ngồi ngay bên cạnh sếp.
"Hôm nay tôi cố tình lên đồ đi gặp hai người thôi." Cô ấy nói đầy nghiêm túc.
"Bận đến vậy sao?" Văn Địch hỏi.
"Năm ngoái ông nội tôi phẫu thuật, tôi đứng ở trước cửa phòng mổ, vậy mà một cú điện thoại gọi tới bảo tôi phải sửa PPT," Vưu Quân nói: "Đèn phẫu thuật vẫn còn sáng, tôi chạy vào nhà vệ sinh đặt laptop trên đùi để làm việc." Đến tận bây giờ chú của Vưu Quân vẫn còn giận cô ấy.
Văn Địch run rẩy: "Đáng sợ đến vậy ư?"
Vưu Quân lấy ra một cái lọ nhỏ từ trong túi xách rồi đặt lên bàn: "Metoprolol."
Thuốc thường dùng cho người huyết áp cao hoặc có bệnh về tim.
Cô ấy lấy tiếp một lọ khác: "Zopiclone."
"Cái này mày bắt đầu uống từ thời đại học này." Vu Tĩnh Di nói.
Vưu Quân là người nổi tiếng của khoa, tay trái dẫn dắt chi đoàn, tay phải thi cúp John Ma, bôn ba khắp các tập đoàn tài chính lớn để thực tập, lại còn là người sáng lập của câu lạc bộ phim ngắn trong trường. Cô ấy có thể thức đến hai giờ, dậy lúc sáu giờ sáng mà vẫn khỏe như vâm, tràn ngập ý chí chiến đấu.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cô ấy là người lãnh đạo cuồng công việc bẩm sinh, chỉ có Vu Tĩnh Di biết: Từ năm hai Vưu Quân đã bị rối loạn lo âu và mất ngủ.
"Cái đó là Melatonin, nhờn thuốc lâu rồi." Vưu Quân chỉ vào cái lọ, "Đây là thuốc ngủ đấy, nhưng mà không được dùng thường xuyên."
Phàn nàn mấy câu xong, Vưu Quân cũng giống như những người tuân thủ lễ nghi xã giao khác, dừng chủ đề này lại và đẩy thực đơn cho bạn học cũ: "Thôi không nói nữa, ăn cơm thôi, hai người muốn ăn gì."
"Tiệc chào đón cậu mà?" Văn Địch nói, "Cậu gọi món đi."
"Hai người gọi đi," Vưu Quân nói: "Buổi tối tôi ăn ít lắm, dạo này đang giảm béo. Cái công việc chó má mày, bao giờ mới đến nơi đến chốn đây." Cô ấy nhìn Văn Địch, "Trạng thái tinh thần của cậu tốt thật, quả nhiên trường học vẫn hơn, năm ấy tôi nên học tiến sĩ mới phải."
Lông mày của Văn Địch dựng ngược lên trời. Trạng thái tinh thần của cậu tốt á? Nếu cậu không sợ độ cao thì đã nhảy lầu lúc phơi quần áo rồi. "Đừng ngưỡng mộ, cậu là người duy nhất trong lớp mình lên làm tư bản, học viện còn đang đợi sau này cậu về quyên góp xây lớp học đấy."
"Tư bản gì chứ, Tống Nhạc Lâm mới là tư bản." Vưu Quân nói: "Hai người trông cậy vào hắn ta đi."
Cái tên này vừa vang lên, hai người ngồi đối diện lập tức đứng hình. Tống Nhạc Lâm là bạn học đại học của hai người, cũng là bạn trai cũ của Vưu Quân. Hai người trúng tiếng sét ái tình vào ngày nhập học, dắt tay nhau tới bữa tiệc tân sinh viên, nắm tay nhau quay phim tuyên truyền, sau đó đổ vỡ tình cảm vào năm ba, nhốn nháo gà bay chó sủa.
Hai người vẫn còn nhớ về màn chia tay của cặp đôi kim đồng ngọc nữ ấy, Vưu Quân chửi hơn một trăm tin nhắn trong nhóm chat của lớp, cả lớp sợ hãi câm như hến, mấy ngày liền không có ai dám ho he nửa lời. Cô ấy còn chụp ảnh giấy chẩn đoán do bác sĩ khoa tâm thần cấp cho và dọa sẽ kiện tên khốn kia ra tòa, nhưng vì nhà họ Tống rất có máu mặt nên cuối cùng mọi chuyện chẳng đi về đâu.
Tinh thần của Vưu Quân vốn dĩ đã căng thẳng lắm rồi, màn chia tay ấy suýt thì khiến cô ấy sụp đổ. Có lần đang giữa đêm, cảnh sát tìm tới ký túc xá, nói cô ấy gọi cảnh sát rồi vội vã rời đi, khiến cho ba người bạn cùng phòng đều sợ gần chết. Vu Tĩnh Di đi tìm khắp trường mới thấy cô ấy đang ngồi bên hồ hoa sen.
Cái tình trạng ấy không khác gì lúc Văn Địch chia tay.
"Dạo trước tao còn gặp thằng cha ấy ở tiệc rượu," Vật đổi sao dời nhưng Vưu Quân vẫn chưa quên hận cũ, "Nghe nói hắn ta đã kết hôn rồi, cưới một cô con gái nhà quan chức môn đăng hộ đối. Lúc ấy hắn ta đứng cạnh tháp socola, suýt nữa thì tao nhấn đầu hắn vào đó."
Câu nói này đã chạm đến nỗi lòng của Văn Địch, cậu gật đầu đầy đồng cảm.
"Tao đã nói từ lâu rồi, hắn ta không xứng với mày," Vu Tĩnh Di nói: "Năm ấy mày chập cái mạch nào mà phải lòng hắn thế."
"Trẻ người non dạ mà," Vưu Quân nói: "Thời trẻ ai mà chẳng yêu trúng vài thằng đểu?"
Văn Địch ngồi cạnh hùa theo: "Đúng thế, với lại so với tôi thì mắt nhìn người của cậu còn tốt chán."
Vưu Quân bỗng nhiên ngồi thẳng lên, "Vậy à? Mỗi lần cãi nhau, Tống Nhạc Lâm cứ như bị bốc hơi, không trả lời tin nhắn lẫn điện thoại, tôi cứ phải chạy tới tận dưới tầng ký túc xá của hắn để chủ động làm lành."
Văn Địch đặt cốc nước trong tay xuống: "Lúc học cấp ba, Hà Văn Hiên chơi bóng rổ bị gãy xương. Tôi mua cơm mua nước, đấm chân đấm tay cho hắn ta. Hắn ta thích ăn bánh bao gạch cua, ngày nào tôi cũng xếp hàng đi mua. Mùa đông sợ nguội nhanh, tôi còn ủ vào trong áo phao để chạy về, ngực bị bỏng đỏ bừng lên."
Vu Tĩnh Di nhìn hai người với ánh mắt cạn lời: "Hai đứa mày làm gì vậy? Thi đấu à?"
"Tôi thực tập ở BCG phải đi công tác Thượng Hải, quay về thấy hắn ta đi ăn đi xem phim với một em khóa dưới," Vưu Quân nói: "Tôi mới nói mấy câu hắn ta đã thẹn quá hóa giận, bảo tôi bị bệnh hoang tưởng."
"Lúc học đại học, tôi đi làm gia sư nửa năm liền, tích được chút tiền để mua một cái đồng hồ đeo tay," Văn Địch nói: "Trước mặt hắn ta tỏ ra cảm động, sau lưng thì chê bai tôi với bạn bè, bảo đó là hãng rẻ tiền, chỉ loại nhà giàu mới nổi không có thẩm mỹ mới đeo."
Vu Tĩnh Di bịt tai lại, hai sinh viên xuất sắc đang thi xem ai có hiếu với trai hơn, thực sự không thể nghe nổi nữa: "Chúng mày háo thắng về chuyện khác được không? Chuyện này có gì hay mà khoe khoang, nhục mặt chết mất."
Vưu Quân làm ngơ sự dè bỉu của bạn thân: "Lúc tôi với hắn ta ở bên nhau thì chưa bao giờ chụp ảnh chung, cũng không cho tôi gặp bạn bè cha mẹ. Nói cái gì mà gia đình rất nghiêm khắc, trước khi cưới không được công khai."
Văn Địch hít một hơi sâu, ngồi thẳng lưng dậy, vẻ mặt nghiêm túc cứ như cao thủ võ lâm chuẩn bị ra chiêu cuối: "Hắn ta nói rằng muốn ở bên tôi mãi mãi, tôi nộp hồ sơ vào đại học T theo hắn ta. Kết quả là khi nhận được thông báo trúng tuyển, hắn bỗng bảo rằng sắp đi du học."
"Đợi đã," Vưu Quân nhíu mày, "Từ tháng Hai là đã biết kết quả xin du học rồi mà?"
"Đúng," Văn Địch nói: "Hắn ta nhận được kết quả từ lâu rồi nhưng không nói cho tôi biết, giấu tôi cả nửa năm trời."
"Cậu không hỏi cho ra nhẽ sao? Hắn đã nói thế nào?"
Văn Địch nhún vai, "Hắn nói ngành khoa học máy tính bên kia là tốt nhất thế giới, hắn phải suy xét cho tương lai. Còn nói cái gì mà hôn nhân đồng tính ở bên kia là hợp pháp, hắn tính toán cả rồi, đợi tôi tốt nghiệp sẽ đón tôi qua đó kết hôn chính thức."
Vưu Quân nhìn cậu như nhìn một tên tâm thần: "Thế mà cậu cũng tin? Nếu hắn nghĩ như vậy thật thì đã nói với cậu chuyện xin du học nước ngoài rồi, còn đợi tốt nghiệp mới nói chắc? Hắn ta sợ nói ra sớm sẽ cãi nhau, lười đối phó với cảm xúc của cậu, lười dỗ dành cậu, cho nên sắp đi rồi mới nói. Nếu cậu chấp nhận được thì tốt, còn không thì hắn sẽ phắn luôn. Dù sao đến tận ngày cuối cùng cậu vẫn còn cung phụng hắn, hắn chả sướng quá còn gì."
Văn Địch im lặng. Đúng là như vậy, tiếc thay lúc cậu yêu đương mù quáng thì đến cả Long Vương cũng không thể hút hết nước trong não cậu.
"Sau đó thì sao?" Vưu Quân hỏi: "Hai người chia tay?"
"Không..."
Vưu Quân trợn trắng mắt lên: "Thế mà cậu vẫn chưa chia tay? Cậu là nam phụ trong phim máu chó đời đầu đấy à?"
Văn Địch ngập ngừng rất lâu mới vặc lại: "Cậu tỉnh táo như vậy, sao không chia tay Tống Nhạc Lâm từ sớm?"
Vưu Quân đờ đẫn một lát, chuyển chủ đề: "Vậy cuối cùng chia tay vì lý do gì?"
"Ồ," Văn Địch nói: "Hắn ra nước ngoài xong thì đính hôn với con gái của ông trùm Thung lũng Silicon, tới trước khi diễn ra hôn lễ tôi mới biết chuyện."
Vưu Quân giơ tay đầu hàng: "Cậu thắng rồi."
Vu Tĩnh Di nghe mà muốn nôn cả bữa trưa ra ngoài: "Hai đứa mày đúng là... người thông minh sao lại yêu đương thành ra như thế!"
Văn Địch cũng chẳng biết, nếu biết thì cậu nhất định sẽ quay về buổi chiều tập quân sự hồi cấp ba, vả cho chính mình một phát.
Hậu quả của việc quá lụy tình là cho dù chia tay rồi dư âm vẫn còn kéo dài mãi, ảnh hưởng đến cuộc sống về sau.
Giống như việc vốn dĩ cậu định đi Thượng Hải nhưng Hà Văn Hiên muốn học ở Bắc Kinh, thế là cậu cũng theo vào đại học T. Hồi cấp ba cậu học khoa tự nhiên, nộp hồ sơ vào đại học T cũng không có vấn đề gì. Nhưng năm ấy khi điểm thi đại học vừa được công bố, cậu đã biết mình xong đời rồi.
Lúc ấy, cho dù cậu không thể đỗ mấy ngành hàng đầu như công nghệ thông tin hay tự động hóa thì vẫn thừa điểm vào khoa vật liệu và kỹ thuật hóa học. Nhưng đúng vào năm ấy, điểm đầu vào của tất cả các ngành khoa học kỹ thuật đều bị đẩy cao, cuối cùng cậu bị chuyển xuống khoa ngôn ngữ Anh.
Trên thế giới này có hai thảm họa lớn, học sinh chuyên xã hội phải học lý hóa, và học sinh khoa tự nhiên phải chuyển sang văn học. Trước năm 18 tuổi, Văn Địch giống y như như câu "nhà nghèo không có tiền mua sách về đọc", không hề có tài năng trong các môn xã hội. Các từ đơn đều học bằng cách thuộc vẹt, làm văn giống như y văn mẫu, điểm số toàn nhờ luyện đề bán sống bán chết mới kéo lên được. Cậu là điển hình của "người câm tiếng Anh", khẩu âm sặc mùi công trường [2]. Sau khi vào đại học, ngày nào cậu cũng dậy sớm luyện khẩu âm theo BBC, ngâm mình trong thư viện để bổ túc các tác phẩm nổi tiếng bằng tiếng Anh, như vậy mới có thể gắng gượng trèo lên khỏi đáy bảng điểm.
[2] Tiếng Anh công trường 工地英语 là một cái meme bên Trung, chỉ mấy người phát âm tiếng Anh không tiêu chuẩn, nghe vào rất phèn.
Tình yêu, thứ đồ chơi hại người.
Dùng cả mấy năm tuổi thanh xuân vô lo vô nghĩ và gan dạ dũng cảm nhất để bù đắp, thứ nhận lại được là một cuộc đời hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo.
Tình đầu đã thê thảm như vậy, cậu không dám nếm thử tình yêu lần thứ hai nữa.
Cho đến hơn một tháng trước.
Có lẽ là vết thương đã quên đau rồi, cũng có thể do độc thân lâu quá nên ham muốn bùng cháy, trái tim nhiệt huyết bị cậu đuổi vào lãnh cung lại ngo ngoe tỉnh dậy.
Có thảm họa năm xưa ở trước mắt, Văn Địch hồi tưởng lại, cảm thấy mình đã khôn ra, không đến nỗi vấp ngã đau điếng lần thứ hai. Nếu giữ được bình tĩnh, giữ được lý trí, tình yêu vẫn có điểm tốt.
Nói đi cũng phải nói lại, năm năm qua cậu toàn giải quyết bằng đồ chơi và phim ảnh, sắp phát điên mất rồi. Cậu là một chàng trai trẻ vẫn khỏe mạnh về mọi phương diện, đang ở trong độ tuổi như hoa như ngọc, lẽ nào phải sống cả đời dựa vào đôi tay cần cù chăm chỉ?
Cậu nhớ lại những ngón tay dài cầm phấn bảng, cơ thịt phồng lên bên dưới áo sơ mi, bỗng dưng nắm chặt cốc nước trong tay.
Cậu sẽ không xui xẻo đến mức liên tiếp yêu trúng hai tên cặn bã đâu nhỉ.
Thoạt nhìn có vẻ giáo sư rất say mê học thuật, không giỏi ăn nói, không giống loại trai đểu suốt ngày trêu hoa ghẹo bướm bằng lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng ngay sau đó Văn Địch đã bị vả mặt, Vu Tĩnh Di vỗ vai cậu: "Kia chẳng phải là giáo sư toán ấy sao?"
Văn Địch giật mình, nhìn theo hướng mà cô nàng chỉ... Đúng là Biên Thành.
Biên Thành vẫn mặc âu phục và giày da như khi lên lớp, vẻ mặt không cảm xúc, bên kia bàn là một thanh niên trẻ trung tuấn tú, vai rộng eo hẹp. Hai người nói chuyện vui vẻ, dường như là rất thân nhau.
Cậu nhớ lại mấy lần gặp giáo sư, lần nào cũng là sự im lặng cấp độ thảm họa.
Hóa ra giáo sư trò chuyện với người quen sẽ như thế này sao?
Sau đó, thanh niên ngồi đối diện giáo sư bỗng nhiên nở một nụ cười e thẹn không phù hợp với dáng người cường tráng, lại còn đưa tay ra chạm vào mu bàn tay của giáo sư rồi nắm chặt.
Con mắt của Văn Địch sắp lòi ra ngoài!
Người đối diện không phải bạn bè ư!
Lẽ nào giáo sư là gay?!
Lại còn có chậu rồi nữa chứ?!
Tâm trạng của cậu đang ở thiên đường, cua mấy khúc rồi tụt thẳng xuống địa ngục. Phục vụ bưng bánh xèo áp chảo ra, tuy cá bào đang tỏa hương thơm nghi ngút nhưng ánh mắt của Văn Địch cứ đông cứng lại, nhìn chằm chằm người ở hành lang đối diện.
Sau đó, một chuyện kỳ dị đã xảy ra.
Thanh niên ngồi đối diện giáo sư bỗng dưng ngoái đầu về phía này, ánh mắt nhìn thẳng vào Văn Địch, sau đó vẻ mặt quay ngoắt từ e thẹn sang u ám chỉ trong một khoảnh khắc. Ngay sau đó, thanh niên ấy đặt chiếc chén ở bên tay còn lại xuống bàn thật mạnh. Cảnh này Văn Địch đã từng thấy trên phim rồi, nếu đây là phim thì một giây sau nước trong chén trà sẽ hắt lên mặt giáo sư.
Cậu chỉ nghĩ chơi vậy thôi, ai mà ngờ được đúng một giây sau, thanh niên kia thật sự nâng chiếc chén lên. "Roạt!" một tiếng, người giáo sư lập tức ướt đẫm nước trà.
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
"Life's but a walking shadow, a poor player
That struts and frets his hour upon the stage
And then is heard no more. It is a tale
Told by an idiot, full of sound and fury,
Signifying nothing." - Macbeth (Act 5, Scene 5)
"Đời người chỉ là một cái bóng biết đi, một diễn viên tồi huênh hoang trong giờ diễn của y trên sân khấu và để rồi không còn ai nhớ đến y nữa. Đời là câu chuyện được viết bởi một thằng ngu, chứa đầy ồn ào và thịnh nộ, chẳng có nghĩa lý gì hết."