Đừng Khóc

Chương 46:


Đường Nhiễm đợi thật lâu, vậy mà sau lưng không có một tiếng động. Rốt cuộc cô đã phát hiện ra điều gì đó không đúng, Đường Nhiễm nghiêng mặt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Lạc Lạc?”

“...”

Tất cả mọi sự chú ý của Lạc Trạm đều dán lên vết bớt hình cánh hoa kia, Đường Nhiễm gọi đến câu thứ 3 anh mới hoảng hồn thức tỉnh.

Anh nhắm mắt lại, ép toàn bộ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu xuống. Giờ khắc này Lạc Trạm chỉ là một người máy, không thể suy đoán, không thể nói ra những thứ không thuộc “chương trình vận hành được cài đặt sẵn”.

Anh ý thức rõ điều mình có thể nói ra lúc không bình tĩnh sẽ khiến mọi việc không thể vãn hồi, cũng sẽ làm ra việc khiến anh cả đời hối hận.

Điều chỉnh khóa vào đúng barem, Lạc Trạm lưu loát kéo lên.

“Đã xong thưa chủ nhân.”

Âm thanh máy móc phía sau nhỏ dần, sau đó là tiếng bước chân chậm rãi rời khỏi phòng.

“...”

Đường Nhiễm không ngờ robot sau khi hoàn thành mệnh lệnh sẽ tự mình rời đi.

Cô không hiểu nghiêng người sang, vểnh tai lắng nghe nhưng chỉ còn vọng lại tiếng bước chân càng ngày càng nhỏ.

Đường Nhiễm ngơ ngác quay đầu, vừa điều chỉnh hoa kết bên hông vừa nhỏ giọng tự nói với mình: “Thì ra sau khi khởi động chức năng hỗ trợ mặc quần áo, hoàn thành nhiệm vụ Lạc Lạc sẽ tự động trở về vị trí cũ sao?”

Mà lúc này, Lạc Lạc trong lời ai đó đang đứng thất thần bên bàn vuông ngoài phòng khách.

Hai tay xuôi theo chỉ quần nắm chặt lại. Những mạch máu nhàn nhạt dưới lớp da trắng muốt hơi hằn lên.

Tránh xa phạm vi Đường Nhiễm có thể cảm nhận được những biến đổi của mình, cuối cùng Lạc Trạm cũng buông lỏng những cảm xúc dồn nén ban nãy. Vô số suy nghĩ đồng loạt tràn vào trong não, khiến đầu anh đau muốn nứt ra.

Mà rõ nét nhất trong mớ ký ức hỗn độn, chồng chéo đó chính là đôi mắt anh si mê chấp niệm đến độ khiến người ngoài chê cười, và vết bớt hình hoa mà chỉ anh biết.

Hẳn đây chỉ là một giấc mộng.

Bởi vì Lạc Trạm mọi ngóc ngách của trong ký ức chưa từng có bất kỳ một hình ảnh nào liên quan đến việc anh từng gặp gỡ một cô gái. Năm 12, 13 tuổi anh đột nhiên có niềm tin mãnh liệt vào cái gọi là kiếp trước, bởi vì khoảng thời gian đó hàng đêm anh đều mơ thấy một cô bé —— tướng mạo hoàn toàn mơ hồ, như thế luôn có một lớp sương mù phủ lên, mỗi giấc mơ hai người lại ở một nơi khác nhau, duy chỉ có một thứ tồn tại rõ ràng nhất, sâu sắc nhất, chính là đôi mắt sinh động, diễm lệ, tràn đầy cảm xúc…

Hình ảnh lặp đi lặp lại nhiều nhất chính là nụ cười lan sâu đến đáy mắt, đuôi mắt khẽ cong lên, đôi đồng tử đen nhánh, trong suốt, in hình bóng anh bên trong.

Nhưng thỉnh thoảng đôi mắt kia cũng buồn bã, khổ sở. Đôi khi trong đáy mắt trong veo ấy chất chứa sự cô đơn, ảm đạm, sự buồn thương ấy lướt qua rất nhanh như thế chủ nhân của nó trong giây phút vô tình làm lộ ra, sau đó lại nhanh chóng giấu vào nơi sâu thẳm nhất, khiến Lạc Trạm trong mơ lo lắng, bực bội, lại không cách thổi bay nét ưu thương ấy… khiến nó mãi mãi tan biến vào hư vô.

Có một lần, lần duy nhất, hình ảnh đó vẫn luôn như chiếc dằm trong tim anh, mỗi khi nhớ đến lại nhức nhối, xót xa —— trong giấc chiêm bao mơ hồ anh thấy đôi mắt xinh đẹp anh yêu ấy chan đầy nước mắt, khóe mắt vì kìm nén mà đỏ bừng, nhưng vẫn kiên cường ép nước mắt chảy ngược vào trong.

Cũng trong giấc mơ đó, Lạc Trạm lần đầu trông thấy vết bớt hình cánh hoa kia, đồng thời biết thì ra người ta trong giấc mơ cũng có thể cảm thấy lo lắng, bất an, cảm thấy đáy lòng quặn lại.

Không biết có phải cảm giác đau khổ ấy quá mức chân thực hay không mà trong giấc mộng đó anh thậm chí còn cảm thấy như mình thực sự đã chứng kiến mọi việc, còn nghe được giọng của chính mình trong mộng.

[Mấy con nhỏ đó nói bậy, không xấu chút nào.]

[Nhìn rất đẹp mà… Giống… giống như một cánh hoa.]

Sau đó cặp mắt kia không còn khóc nữa, mà lại nở nụ cười rực rỡ như mặt trời ngày đông, đẹp đến nao lòng. Cô bé kia hình như nói điều gì đó. Đáng tiếc Lạc Trạm không nghe thấy.

Từ đó cặp mắt tinh khôi và vết bớt đặc biệt kia cứ thế thường xuyên đi vào giấc mơ của anh, biến thành chấp niệm không thể quên của Lạc Trạm.

Nhưng anh đã tìm rất nhiều năm, vẫn không có thu hoạch gì.

Kết quả vào đúng thời điểm anh chuẩn bị từ bỏ, thì bóng hình cô gái kia lại xuất hiện tại đây trên người Đường Nhiễm.

Anh nhắm mắt cũng có thể vẽ lại được vết bớt đó, mỗi đường nét đều vô cùng quen thuộc, giống hệt vết bớt trên người Đường Nhiễm.



Nói cách khác, Đường Nhiễm chính là cô gái trong giấc mơ mà anh tìm kiếm suốt 10 năm nay.

Trái tim trong lồng ngực đập mạnh hơn, miêu tả chân thực tâm trạng kích động của chủ nhân nó.

Nhưng rất nhanh anh đã nhíu mày nghi hoặc và ưu tư kéo lý trí trở về.

Trong giấc mơ đôi mắt cô bé kia vẫn bình thường, vậy vì sao Đường Nhiễm lại…

“Lạc Lạc?”

Tiếng gọi sau lưng khiến anh bừng tỉnh, kéo anh trở về hiện tại.

Lạc Trạm xoay người, cô gái mặc lễ phục đứng trước hành lang nhỏ, thần sắc do dự.

“Tôi đây.” Lạc Trạm đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, buộc mình trở lại là một người máy không cảm xúc, không suy nghĩ, đều đều lên tiếng: “Chủ nhân.”

Đường Nhiễm tần ngần hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “Tôi gọi cậu mấy lần không thấy, còn tưởng cậu đi đâu... Tối nay, phản ứng của cậu… hình như có chút chậm chạp hơn ngày thường, xem ra ngày mai nên dặn cửa hàng trưởng kiểm tra giúp cậu một chút.”

Lạc Trạm im lặng.

Đường Nhiễm không nhìn thấy, chàng thiếu niên lẳng lặng nhìn vào đôi mắt đen nháy không chút ánh sáng của cô, đầy tâm trạng.

Lúc này, ngoài cửa tiếng thúc giục lần nữa vang lên, cực kỳ không kiên nhẫn: “Đường Nhiễm tiểu thư, làm phiền cô nhanh lên một chút đừng để lão phu nhân chờ lâu.”

“...”

Đường Nhiễm thở dài, phán đoán vị trí đi đến bên cạnh Lạc Trạm nói: “Đêm nay tôi không thể nói chuyện với cậu được rồi, ngày mai gặp lại nhé.”

Lạc Trạm khắc chế khao khát muốn được hỏi cho rõ ràng về vết bớt kia, về việc mà mình đang phân vân. Đè ép cảm xúc đang bập bùng cháy trong tim, rũ mắt, nhàn nhạt đáp: “Vâng, chủ nhân.”

“...”

Cô gái cầm gậy dò đường, theo sau người hầu đi về phía nhà chính.

Lạc Trạm ngồi trong phòng khách nhà phụ ngồi một lát.

Ước chừng hai người kia đã đi xa, anh mới bước ra từ nhà phụ, tiến nhanh vào trong bóng đêm.

Lạc Trạm theo con đường tắt vắng vẻ Đoạn Thanh Yến chỉ, nhanh chóng quay trở lại nhà chính nhà họ Đường.

Anh hỏi người hầu nhà họ Đường nơi ông nội nhà mình đang ngồi, sau đó đi thẳng một mạch đến phòng khách, lầu hai nhà chính.

Do đi nhanh nên khi đến được phòng khách nhịp thở của LạcTrạm có chút không ổn định.

Người hầu bên ngoài phòng vừa thấy bóng dáng cao gầy xuất hiện ở cầu thang, không hề nghĩ ngợi, vội vàng chạy đến ngăn cản: “Anh là ai? Sao dám làm loạn… —— Lạc tiểu thiếu gia?”

Lạc Trạm dừng bước, lạnh nhạt hỏi: “Ông nội tôi đang ở phòng này sao?”

“Dạ vâng.” Người hầu vội vàng gật đầu, “Hay là để tôi giúp cậu——”

Lạc Trạm chưa chờ anh ta nói hết câu, đã thản nhiên đi qua, đến trước cửa phòng trà mới dừng lại, sau khi ổn định hơi thở, anh mới đưa tay gõ cửa.

Gõ 3 lần, không đợi người bên trong phòng cho phép, anh đã vội vàng đẩy cửa tiến vào.

Đập vào mắt anh chính là một bức bình phong thủy mặc lớn, Lạc Trạm không chút do dự nhìn sang bên cạnh. Sau tấm bình phòng, Hàng lão thái thái - lão phu nhân nhà họ Đường vừa mới mở miệng nói “Vào ——” chưa dứt câu đã thấy một bóng người mở cửa bước vào. Bà ta lập tức nhíu mày lại, nheo mắt nhìn về phía cửa.

Đối diện bà là ông cụ Lạc dường như đã quen bị thằng cháu đích tôn ngược lên ngược xuống, hành hạ tinh thần đủ kiểu thành quen, chẳng mấy ngạc nhiên. Ông cụ Lạc điềm nhiên ngẩng đầu, thổi thổi nước trà trong tách, bình tĩnh nói: “Chín mươi phần trăm là thằng nhóc không có lễ nghĩa nhà tôi rồi.”

Quả nhiên.



Ông vừa dứt lời, thân ảnh dong dỏng, anh tuấn của Lạc Trạm xuất hiện trước mắt mấy người nhà nhà họ Đường.

Từ sau tấm bình phong bước vào, ánh mắt anh nhàn nhạt quét qua Hàng lão thái thái ngồi chính giữa, đối diện ông nội mình, bên tay trái bà ta lần lượt là Đường Thế Tân, Đường Lạc Thiển, bên phải là con dâu Lâm Mạn Mân.

Lạc Trạm dừng bước.

Ông cụ Lạc đợi một lát nhưng mãi vẫn không thấy thằng nhóc nhà mình mở miệng, ông hơi nhíu mày, phật lòng quay đầu lại nói: “Đến nhà người ta mà một câu chào hỏi cũng không nói được hay sao?”

Lạc Trạm nhếch khóe miệng, lạnh nhạt đáp: “Đã chào hỏi rồi.”

Ông cụ Lạc: “Hình như tôi còn chưa nghe anh nói tiếng chào hỏi nào thì phải?”

Lạc Trạm nhìn về phía người nhà họ Đường: “Trước khi đến đây, không phải cháu đã dặn Đàm Vân Sưởng thay mặt con gửi lời hỏi thăm rồi sao?”

“...”

Phòng trà đột nhiên lâm vào yên tĩnh.

Gia đình bốn người nhà họ Đường không hẹn mà cùng nhớ đến câu nói của tên Đàm Vân Sưởng kia.

[Nhóm trưởng bảo bọn cháu đến trước, mục đích chính là để truyền lời—— có phải ý từ chối lại nhà lần trước chưa đủ rõ ràng hay không? Lần đầu cũng vì nể mặt người lớn, nhưng có vẻ như nhà bên này không muốn nhận thì phải?]

Vừa nhắc đến chuyện này sắc mặt bốn người nhà họ Đường lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Ông cụ Lạc không biết rốt cuộc thằng cháu mình đã nhờ Đàm Vân Sưởng chuyển lời gì, nhưng ông là người hiểu cá tính ngang ngược, cao ngạo của cháu mình rõ nhất.

Lúc này ông cụ Lạc chỉ có thể lúng túng ho vài cái, lườm thằng cháu đích tôn quý hóa một cái cảnh cáo, sau đó thấp giọng nói: “Anh tự bỏ xuống dưới… đi dạo, cũng đâu có gọi anh lên, tự nhiên xông vào kiếm trò chọc giận ông nội anh làm gì?”

“Con không dám.” Lạc Trạm cười lạnh, “Gây chuyện với ông một lần, ông lại tìm cách buộc con với hôn ước này, lần sau có khi còn trực tiếp bắt trói con đến lễ đính hôn cũng không biết chừng?”

Ông cụ Lạc nghẹn tại chỗ.

Lạc Trạm cũng không muốn tốn thời gian vào chuyện này. Trước khi ông nội nóng nảy nhà mình kịp nổi giận, anh đã nhanh chóng mỉm cười, “lễ phép, quy củ” lên tiếng: “Con có việc, nhất định phải hỏi.”

Ông cụ Lạc hừ lạnh một tiếng, ép lửa giận xuống, cả giận đáp: “Chuyện gì?”

Ánh mắt Lạc Trạm đảo qua bốn người nhà họ Đường một cái, nhàn nhạt nói: “Ở chỗ này không tiện, ông có thể ra ngoài cùng con mấy phút được không?”

Ông cụ Lạc nhíu mày: “Anh… anh càng ngày càng không có phép tắc. Vậy thì về nhà rồi——”

“Không được.” Lạc Trạm trả lời như chém đinh chặt sắt, “Con có chuyện cần xác nhận, ngay bây giờ.”

Ông cụ Lạc thoáng sửng sốt, nhìn đứa cháu trai hồi lâu. Hai người đấu mắt vài giây. Ông cụ Lạc không nhìn ra một chút ý tứ ngang ngạnh, hồ nháo, ngoại trừ sự trịnh trọng nghiêm túc, còn có thứ cảm xúc kích động và nguy hiểm đang đè nén mãnh liệt trong đáy mắt cháu mình.

Đôi mày đang nhíu chặt của ông từ từ buông lỏng. Giây lát sau, ông quay đầu, nói với Hàng lão thái thái: “Thằng nhóc nhà tôi hôm nay đúng là quá thất lễ rồi, tôi phải dạy dỗ nó vài câu mới được.”

Sắc mặt Hàng lão thái thái lại càng khó nhìn, nhưng lúc này đây bà ta chỉ có thể nhẫn nhịn, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Thanh niên trẻ tuổi còn chưa hiểu chuyện cũng là bình thường. Ông Lạc đến nhà họ Đường cứ coi như đang ở nhà, Lạc Trạm cũng không cần câu nệ, cứ tự nhiên, thoải mái.”

Lạc Trạm thấy ông nội nhà mình đã bị thuyết phục, cũng chẳng nán lại lâu, xoay người bước ra ngoài trước.

Anh đứng ở ban công lầu hai chờ ông mình, sau khi ông cụ Lạc cau mày bước đến, anh nhanh chóng đóng cửa kính đằng sau lại, miễn cho một số kẻ tò mò hóng hớt nghe thấy.

Ông cụ Lạc nhíu mày, bất mãn nói: “Thần thần bí bí, rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?”

“...”

Lạc Trạm quay người nhìn ra bầu trời phía xa, không nói chuyện.

Ông cụ Lạc nhìn thái độ hờ hững của cháu trai, tức đến độ chuẩn bị bốc khói, đúng lúc này, đột nhiên chàng trai đang quay lưng lại phía ông lạnh nhạt lên tiếng: “Có phải cháu đã quen biết Đường Nhiễm từ trước đúng không?”