Đứng Lên Từ Quan Tài, Cô Ấy Có Điều Gì Đó Không Ổn

Chương 3: Thuốc chữa thương bằng vàng mã


Buổi tối, Sở Kiệt đổi lại vé xe về thành phố, cũng báo tin với bạn cùng phòng rằng hắn có thể vài ngày nữa mới trở lại.

Hắn hiện tại không có thu nhập, thuê chung phòng có thể tiết kiệm chút ít.

Còn có chính là hắn hiện tại muốn làm một bản kế hoạch để ngày mai phát sóng cho khán giả xem.

Hắn hiện tại làm một chủ quản trang thông tin, nội dung chủ yếu là nói về các tác phẩm điện ảnh đang nóng, thi thoảng còn có một chút trò chơi. Đã làm được bốn năm, hiện tại có khoảng bốn vạn lượt theo dõi.

Vốn là ban đầu ở đại học thời gian nhàn nhã nên mới bắt đầu làm, ai ngờ đâu mà hơn nửa năm nay đây chính là nguồn thu nhập chủ yếu của hắn.

Nhân sinh vô thường a.

* * *

Hôm sau, Sở Kiệt bị con gà trống hai năm tuổi nhà bên cạnh gáy sáng làm thức tỉnh.

Sau khi rời giường, hắn đơn giản làm vệ sinh cá nhân một chút, lấy hai bánh mỳ đường làm xong bữa sáng, Sở Kiệt liền đi vào trung tâm thôn.

So sánh với khu vực đất xung quanh nhà cũ, trung tâm thôn trải qua vài năm cải tạo cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Nguyên bản đường đã xuống cấp nhiều năm, hiện tại đổi lại bằng đường đá rải nhựa. Kiến trúc hai bên đường đều là kiểu dáng hiện đại, khiến cho người nhìn cảm thấy sự tiến bộ qua từng thời đại.

Sở Kiệt tìm tới của hàng bán đồ tang lễ trong thôn, ngay hôm qua vừa mới là thanh minh nên đồ trong cửa hàng đã không còn thừa nhiều lắm.

Nhìn qua chỉ còn lại một ít tiền âm phủ, một ít đồ dùng tế lễ, trên giường còn ba đồ vật nhỏ được che lại không biết là gì.

Mấy thứ này hình như không dùng để chữa thương đi.

"Muốn mua gì?"

Trong lúc Sở Kiệt còn đang băn khoăn không biết nên mua gì, một lão giả hai tay chắp sau lưng đã đi tới, dáng người phúc hậu, luôn miệng tươi cười, đỉnh đầu còn có chút bị hói. Hắn là chủ cửa hàng tang lễ duy nhất trong thôn này gọi là ông chủ Bạch. Khi Sở Kiệt còn nhỏ, hắn đã mở cửa hàng này rồi.

"Ông Bạch, cái này cùng cái này, hai loại này ngươi nói loại nào dùng tốt hơn?"

Sở Kiệt buồn rầu chỉ trước mặt hai loại tiền âm phủ có hình dáng khác nhau.

"Cái này.. dùng để đốt thì đều giống nhau mà."

Nụ cười của lão Bạch cứng đờ trên miệng, hắn cũng bị cái câu hỏi này của Sở Kiệt làm cho bất ngờ.

Người bình thường ai sẽ chú ý những thứ này.

"A, vậy đều lấy cho ta mỗi loại hai bó đi, cái bó kia có chút bẩn, đổi cho ta một bó khác."

Dù sao cũng là tiền đưa cho chủ nhân của địa phủ dùng, tốt nhất nên nhìn dễ coi một chút.

Lão nhân nhìn Sở Kiệt nghi hoặc, hỏi hắn với vẻ mặt cổ quái:

"Thanh minh đều qua rồi, ngươi mua những thứ này làm gì?"

"Ngày hôm qua đốt hơi ít, hôm nay đốt thêm."

Sở Kiệt tùy tiện bịa một lý do.

".. Thứ này còn có thể đốt thêm sao?"

Bạch đai gia lấy làm khó hiểu, cũng không hỏi thêm gì, làm ăn tới cửa nào có lý do không kiếm tiền.

Đem đồ Sở Kiệt cần dùng bỏ vào túi nilong màu đen xong xuôi, lão hỏi thêm:

"Còn muốn thêm gì nữa không?"



"Cho ta.. một chút chu sa, à đúng rồi, ông có hay không giấy bảo vệ sức khỏe, thuốc tăng lực, thuốc gây tê, cồn i-ốt, thuốc cầm máu hoặc là dịch chữa bệnh.. các loại hay không? Nếu có, đều lấy cho ta một ít."

"..."

Lão nhân đúng là không thể không hỏi:

"Người mua mấy thứ này để làm gì?"

"Đốt a."

"..."

Cũng đúng, đến cửa hàng tang lễ mua đồ vật, không để đốt thì còn có thể để làm gì, lão nhân khóe miệng giật giật nói:

"Chu sa có, mấy đồ còn lại thì không?"

"Cái kia thì lúc nào có thể có hàng đây?"

"..."

"Ngươi nếu là muốn thì có thể đặt hàng." Lão nhân hít một hơi nói.

Sở Kiệt trầm ngâm một lát, nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp:

"Bao lâu có thể làm xong?"

"Năm ngày, nếu ngươi quá vội vậy thì ba ngày có thể làm xong."

"Ta rất vội, thuốc tăng lực cùng các loại thuốc chữa bệnh đều làm cho ta hai bộ, không, ba bộ, phải làm cẩn thận một chút, tốt nhất là có những loại thuốc chữa bệnh gì đó đều làm ra, có cần đặt cọc không?"

"..."

"Để ta đi ghi biên lai cho ngươi."

Lão nhân có chút đau đầu, nhẹ lắc đầu, cũng không nhiều lời thêm nữa. Vừa rồi hắn cũng chỉ là khách sáo một chút nói qua, những thứ này bình thường, à không, phải nói là từ khi hắn làm cái nghề này tới nay còn chưa gặp được ai quá vội vàng cần thiết tình huống.

Vẫn là vội vàng cẩn thận như vậy, thậm chí còn muốn làm thật cẩn thận.

Người nào không biết còn tưởng hắn mua cho mình dùng đâu này.

Già rồi, già rồi không theo kịp suy nghĩ của giới trẻ ngày nay.

Sở Kiệt cũng không biết rằng trong suy nghĩ của ông chủ mình đã thành một quái nhân.

Hắn cũng không thèm để ý những thứ này, lại mua trong cửa hàng hai loại đồ vật khác.

Gậy chống bằng giấy và vò rượu bằng giấy.

Vừa qua tiết thanh minh, hầu hết đồ vật đều bán hết rồi, cũng chỉ có hai loại đồ vật này có thể có chút tác dụng trị thương.

Có còn hơn không.

Còn tại sao mà có những đồ vật này lại không có đồ chữa bệnh.

Đó là việc của nhà tang lễ, ngươi không cần biết quá nhiều.

"Hy vọng có chút tác dụng đi."

Sở Kiệt tự lẩm bẩm một mình, mang theo đống đồ vật từ trong của hàng vàng mã, hắn đi đến hiệu thuốc bắc.

Hắn cẩn thận suy nghĩ, cái sừng trâu kia hay là vẫn để chính mình dùng, quan trọng nhất là cái thứ này hắn cũng không tìm được đường bán đi.



Tron thôn tuy rằng đã rất phát triền, hầu như đồ gì đều có nhưng mà đồ Sở Kiệt cần hoặc là rất lạ, trong thôn không có hoặc là số lượng không đủ. Sở Kiệt đành phải đi xe tới gần thị trấn thì mới mua được đầy đủ.

Mang theo túi lớn túi nhỏ, trở về nhà cũ cũng đã hơn ba giờ chiều.

Nhìn hóa đơn trong di động khiến hắn đau thắt tim gan. Hôm nay điên cuồng mua sắm hết không ít tiền.

Nếu còn không tìm được việc, chỉ bằng chút tiền thu từ quản lý trang thông tin kia, qua mấy tháng nữa sợ là ngay cả tiền thuê nhà hắn cũng không trả nổi.

Sở Kiệt ngủ một lát tới khi tỉnh dậy đã là bảy giờ tối.

Rời giường, hắn liền đi ngâm dược liệu, dược liệu muốn dùng được còn cần ngâm một đêm, ngày mai mới có thể sử dụng.

Hắn pha cho mình một ly cà phê, tiện thể lướt xem di động. Hình ảnh của đối phương vẫn trong tình trạng offline, ngược lại thấy thêm được ký hiệu mà đối phương đã gửi tới ngày hôm qua.

Buông cái chén xuống, dựa theo ký hiệu trong di động, Sở Kiệt dùng bút lông chấm chu sa bắt đầu vẽ.

Hắn vốn là một cái sinh viên học khoa học tự nhiên, vẽ tranh đối với hắn có vẻ vẫn rất khó. Làm suốt tới mười giờ mới miễn cưỡng có thể vẽ một bức tranh có phần giống ký hiệu hắn nhận được.

Pha một bát mỳ để ăn, sau mười một giờ, Sở Kiệt mang theo bức tranh và những đồ vật hắn mua lúc chiều lên núi, tới trước ngôi mộ kia.

Nhìn phần mộ rất có thể tiếp theo thay đổi cuộc sống của người khác này, hắn thở dài một hơi, dựa theo yêu cầu, dùng máu gà và chu sa ở trước bức tranh vẽ ra một cái trận pháp.

Tiếp theo chỉ cần ở giữa trận pháp đốt đồ là tốt rồi.

"Đúng rồi, nàng còn nói trong một lần không thể đốt quá nhiều."

Vốn định một lần châm cả đống đồ, Sở Kiệt bỗng nhiên nhớ lại, lại lo lắng, suy nghĩ một chút đối phương trạng thái, hắn quyết định trước hết đem những đồ vật cần gấp thì đốt trước

Tạch tạch

Rừng cây không người vốn rất yên tĩnh, một ánh lửa chợt bùng lên.

Cùng với ngọn lửa thiêu đốt, những đồ vật trong trận pháp hóa thành từng làn khói biến mất ở không khí.

Cùng lúc đó.

Âm tào địa phủ.

Trong độn phủ yên tĩnh, Phong Đô đại đế chậm rãi mở mắt, trong bóng đêm con ngươi màu đỏ tươi tỏa ra một ánh sáng màu hồng có vẻ rất tươi đẹp, quyến rũ.

Nàng sờ vào cánh tay đang được băng kín. Tuy rằng có làm qua xử lý khẩn cấp nhưng không có thuốc men gì cho nên hiện tại, ngay cả nhấc cánh tay lên cũng khó khăn.

Nếu có băng vải thì tốt rồi, có thể cố định treo lại trên cổ, như vậy cũng dể chịu một chút. Ánh mắt nàng khẽ run lên, lại không nghĩ quá nhiều, bắt đầu cảm ứng nhân quả cùng với Sở Kiệt.

Linh khí tích lũy được đã không ít, có thể tiếp tục liên hệ.

Ngay lúc nàng nghĩ như vậy, bỗng nhiên, nàng cảm nhận được cùng với Sở Kiệt nhân quả trong nháy mắt lớn mạnh rất nhiều. Ngay sau đó, trên đỉnh đầu của nàng xuất hiện từng làn khói dày đặc.

Kinh nghiệm phong phú làm nàng lập tức hiểu được là chuyện gì đang xảy ra.

Không thể tưởng được hắn làm việc còn rất nhanh chóng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân kia khó thấy hiện lên được nụ cười thản nhiên.

Nàng vung tay áo bên trái lên tiếp lấy, sau đó nàng thấy được một cây gậy chống mới tinh xuất hiện trên tay nàng.

"..."

Nàng nhìn xem cây gậy rồi lại nhìn sang cánh tay phải đang không thể nâng dậy được.

Mắt tròn mắt dẹt, trong đầu nảy ra thật to một dấu chấm hỏi.