Đường Lý

Chương 12: Ông xong đời rồi!


Sau khi mặt trời lặn, rất nhanh trời đã tối đen.

Minh Hạnh nhìn đồng hồ. Cô đang muốn sửa lại hai phần bài tập rồi thu dọn đồ đạc để đi về, nhưng vừa mới liếc xem đồng hồ xong khi ngẩng đầu lên thì trời đã tối.

Minh Hạnh vội vàng dọn đồ đi ra khỏi phòng khóa cửa để chuẩn bị về nhà.

Sự yên tĩnh trong trường học làm cô có chút sợ hãi.

Xung quanh bốn phía đều im ắng, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy tiếng của vài con ve hay tiếng ếch nhái. Trường học lúc này tối đen như mực, ngay cả đèn đường cũng không có.

Mấy ngày trước cũng phải tầm tối muộn như này cô mới về. Nói thật thì cô đi về trong sự thấp thỏm, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Cộng thêm việc đường rất khó đi, cô sợ mình bị ngã hoặc giẫm phải thứ gì đó nên bật đèn điện thoại lên, tuyệt nhiên không dám đi nhanh.

Khi đi ra khỏi tòa nhà dạy học, cô ngẩng đầu nhìn lên trời rồi hít một hơi thật sâu để tăng thêm lòng can đảm của mình.

Đột nhiên cô thấy có một bóng đen vút qua. Minh Hạnh vẫn còn chưa nhìn rõ đấy là gì thì trong đầu cô đã nghĩ ra mấy cảnh tượng đáng sợ.

Trong lúc đồng không mông quạnh thế này, nơi đây còn trống trải hoang vu. Thật là làm người ta sợ chết mất!

Minh Hạnh lục túi tìm điện thoại để mở đèn pin.

Ai mà biết được điện thoại đã hết pin.

Mà cũng phải thôi. Đã dùng cả ngày rồi, cô lại không đem theo sạc pin, mà pin máy cô lại không được khỏe cho lắm, không dùng gì mấy mà cũng hao hết pin.

Minh Hạnh sợ hãi nuốt nước bọt.

Chính vào lúc này thì đằng sau lưng cô đột nhiên phát ra một ánh sáng.

Ánh đèn ấm áp từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, cùng với đó là sự chuyển động nhẹ nhàng của ai đó.

“Đã sợ rồi mà còn ở đây đến giờ này sao?” Giọng nói cùng ánh sáng ấm áp của Trình Phóng truyền đến, giây tiếp theo anh đã đi đến bên cạnh cô.

Trình Phóng nhìn cô rồi nói với giọng điệu mang chút khinh thường: “Trông cô nhát gan thật đấy.”

Trên tay anh đang cầm một cái đèn.

Đã có thể nhìn rõ đường, cũng không làm chói mắt nên dường như nỗi sợ hãi trong lòng cô nháy mắt đã tan biến.

Ít nhất là còn có anh ở đây. So với việc đi một mình thì tốt hơn nhiều.

Minh Hạnh hỏi anh: “Sao cậu biết tôi ở đây vậy?”

Trình Phóng đáp lại: “Thì đợi cô đấy.”

Tan học ít nhất cũng đã được bốn năm tiếng rồi. Lâu như vậy, lẽ nào anh vẫn cứ đứng ở ngoài này đợi cô sao?

Minh Hạnh không nói gì, chỉ là cô muốn tránh mặt Trình Phóng nên cứ đi thẳng về phía trước.

Còn Trình Phóng cầm đèn đi theo sau cô. Ánh đèn vừa vặn bao quanh cô, không gần mà cũng không xa.

Mang đến cho người ta cảm giác yên tâm mà không thể nào giải thích được.

Trên đường đi Minh Hạnh vẫn luôn đề phòng Trình Phóng.

Nhưng điều cô không ngờ đến là trên đường về vô cùng yên ổn. Cô đã về đến nhà an toàn mà không xảy ra chuyện gì.

Trình Phóng nhìn cô đi đến cửa nhà.

“Ngủ ngon nhé, cô giáo Minh” Anh cười vui vẻ.

….

Thứ bảy là ngày họp chợ ở thị trấn.

Mỗi khi đến ngày này thì mọi người đều sẽ mang những loại rau củ và hoa quả mình tự trồng ra chợ bán, hoặc là họ sẽ trao đổi hàng hóa.

Khi đến đây hiếm khi gặp được cảnh này, vì vậy Tưởng Bối Bối đã hẹn mọi người cùng nhau đi chợ mua sắm.

Dù sao thì bọn họ cũng mới đến đây được hơn một tuần, chỉ có loanh quanh ở gần trường học, chứ chưa có ngó ngàng nơi khác.

Mà phong cảnh ở nơi đây cũng đẹp nữa.

Tưởng Bối Bối là một người có tính cách vui vẻ, với ai cô cũng tỏ ra thân thiện nên rất nhanh đã kết thân với những ông bà và chú dì ở đó.

Cô vừa đi vừa nói: “Tôi nghĩ nếu nơi đây có thể phát triển du lịch thì chắc chắn sẽ rất có tiềm năng đó.”

“Ít nhất là không như bây giờ, nghèo đến mức không còn ai muốn ở lại.”

Thật lòng mà nói, bởi vì là giáo viên tình nguyện nên bọn họ mới chấp nhận ở lại. Dù sao thì trong lòng họ, đây cũng chỉ là một trải nghiệm cuộc sống thôi.



Thế nhưng đối với những giáo viên bị điều đến đây thì chắc chắn sẽ không muốn sống ở đây cả đời.

Chỗ này hoang vu hẻo lánh không sầm uất, giao thông thì bất tiện, lại không có các cửa hàng hay siêu thị lớn như ở thành phố. Thậm chí ngay cả việc chuyển phát nhanh cũng vô cùng rắc rối.

Rất nhiều người đều cảm thấy vui vẻ phấn chấn khi mới đến đây, nhưng cuối cùng khi thấy tình cảnh thực tế thì đều thất vọng.

“Thế nếu là cậu, cậu có bằng lòng ở lại đây không?” Hồ Du mặt tỏ vẻ khinh thường hỏi cô.

Tưởng Bối Bối sững sờ, câu hỏi đó khiến cô suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

Sau đó cô trả lời lại rằng: “Nếu như nhà tôi ở gần đây thì tôi sẽ xem xét.”

Nếu Minh Hạnh phải đối mặt với vấn đề này, cô thực sự cần phải suy nghĩ rất cẩn trọng.

Minh Hạnh không khao khát và cũng không có kỉ niệm gì về chốn phồn hoa ở thành phố. Cô chỉ muốn ở bên gia đình mình và sống một cuộc sống bình thản an yên.

“Minh Hạnh này, nếu là cậu thì cậu sẽ làm như thế nào?” Tưởng Bối Bối đột nhiên quay đầu lại hỏi cô.

Vốn dĩ Minh Hạnh đang say mê nhìn đầm sen trước mặt thì chợt nghe thấy tên mình. Minh Hạnh sững người, nhưng cô cũng không có phản ứng lại.

Do vậy Tưởng Bối Bối lại hỏi thêm một lần nữa.

Minh Hạnh từ trước đến giờ chưa nghĩ đến câu hỏi này.

“Có lẽ... sẽ không đâu...” Cô có chút do dự, cũng không xác định rõ được.

Cô không muốn ở lại nơi đây. Nhưng không phải vì ghét bỏ nơi này, mà là vì cô có khát vọng và hoài bão to lớn hơn, cần phải đến một nơi rộng lớn hơn tốt hơn nơi đây thì mới có thể thực hiện được.

Hồ Du sau đó tiếp lời chế nhạo: “Dù gì thì cậu cũng đến từ một thành phố lớn mà.”

“Thôi bỏ đi, không nói vấn đề này nữa.” Tưởng Bối Bối lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngùng, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Cô ta nghĩ, đã đi ra ngoài chơi thì đừng tự tạo thêm nhiều rắc rối cho mình.

“Đi thôi nào. Chúng ta đi lên kia xem có gì ngon không.”

Mấy người mới đi dạo một vòng trong chợ, nhưng đã mua được rất nhiều thứ.

Đặc biệt là hoa quả, vừa rẻ lại vừa tươi ngon.

Đến trưa, họ tìm một quán để ăn trưa.

Ở đây có thể tìm thấy mấy hàng ăn ở trong chợ, chứ không như ở gần trường chỉ có mấy quán bán mì gạo với bánh bao.

Họ vừa mới ngồi xuống thì nghe thấy bên ngoài “bịch” một tiếng, giống như có thứ gì đó đập xuống mặt đất.

Tiếng ồn đó còn khiến cho cửa sổ rung lên bần bật.

Mọi người nghe thấy tiếng đều không hẹn mà gặp nhìn ra phía bên ngoài.

Dường như có tiếng ai đó cãi nhau.

Còn chưa nhìn thấy người đâu thì đã nghe thấy tiếng chửi nhau.

“Cả nhà mày đã không phải loại tốt đẹp gì rồi, mày lại còn khốn nạn hơn thằng bố phạm tội phải ngồi tù của mày nữa!”

Khi Minh Hạnh quay đầu lại, ngay lập tức cô đã nhìn thấy Trình Phóng.

Sắc mặt anh u ám, còn đôi mắt tối đen lại trông vô cùng đáng sợ. Trình Phóng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào người trước mặt mình, bộ dạng vô cùng hung tợn và dọa người, hàm răng anh nghiến chặt lại, đôi mắt anh rực lửa giận dữ.

Hai tay Trình Phóng nắm thành nắm đấm, cánh tay anh còn nổi lên cả gân xanh.

Đối diện là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng thì người thấp bé gầy guộc, còn trừng mắt với anh, miệng thì vẫn không ngừng chửi bới.

Cô cũng chẳng biết lão ta đang chửi cái gì. Dù gì thì những lời đó cũng thật khó nghe.

Cuộc đời này của Minh Hạnh cũng chưa bao giờ phải nghe những lời nói chướng tai như thế.

Điều này khiến cô cảm thấy rằng nếu không phạm phải chuyện gì vô cùng sai lầm thì cũng không đến mức nói ra những lời như vậy.

Trình Phóng nghe lão ta nói vậy thì sắc mặt càng ngày càng u ám.

Những người đi ngang qua đều không khỏi nhìn sang bên phía bọn họ. Mặc dù là người đàn ông đó đang chửi thậm tệ thế nhưng tất cả đều chỉ trỏ soi mói Trình Phóng.

Khách ăn ở trong quán cũng thì thầm bàn tán.

“Ông nói xem cái thằng nhóc Trình Phóng này đã tốt nghiệp cấp ba rồi, nhưng lại không thi đỗ đại học. Sau này không biết có còn ở lại cái thị trấn này không?”

“Tôi chắc là sẽ rời đi thôi.”



“Thế từ nay về sau phải cẩn thận rồi. Để bọn nhỏ nhà chúng ta tránh xa nó ra. Trên không yên thì dưới sao ổn được, nhà nó đều không phải là loại tốt đẹp gì.”

Tưởng Bối Bối hình như biết chút gì đó về chuyện này.

“Tôi nghe nói rằng ông bố xã hội đen của cậu ta phạm tội phải ngồi tù... Mà cậu ta trông có vẻ cũng đáng sợ đấy.”

Tưởng Bối Bối sợ hãi quay đầu đi chỗ khác, rồi nhỏ giọng nói: “Quá hung dữ.”

Nói ra thì cô có chút lo lắng cho Minh Hạnh.

Bây giờ Minh Hạnh đang ở chỗ của Trình Phóng. Nếu như lúc trước anh không về nhà thì còn được, còn hiện tại anh về ở rồi. Vậy Minh Hạnh cô ấy...

Tưởng Bối Bối có phần thấy áy náy.

Lúc trước khi phân chia kí túc xá, cô có nghĩ qua là sẽ ở chung với Minh Hạnh. Thế nhưng phòng đó nhỏ quá, hai người ở sẽ bị chật. Cô đã suy nghĩ rất lâu rồi nhưng vẫn quyết định là ở một mình.

Cô nghĩ rằng hiệu trưởng nói sẽ tìm cách, dọn phòng kia để cho Minh Hạnh ở, chắc chắn không phải chuyện gì khó cả.

“Mẹ nó, ông thử nói câu nữa xem!” Trình Phóng lạnh lùng nói. Anh thuận tay cầm một cây gậy rồi đi về phía người đó.

“Tôi nể mặt ông quá rồi đúng không. Ông chửi ai thì chửi, nhưng đừng có động đến bà nội tôi!”

Bà nội là giới hạn cuối cùng của anh.

“Bà lão đó không dạy nổi con mình, cháu mình cũng không dạy được thì nói thế có làm sao!”

Lão kia thấy bây giờ nhiều người vây quanh, nên dám chắc là Trình Phóng không dám làm gì, nên có bao nhiêu lời nói bỉ ổi đều nói ra cho bằng hết.

Trình Phóng tức đến đỏ mắt. Nhìn mắt anh thì có vẻ muốn động thủ, thậm chí anh không thể kiềm chế nổi hành động của mình.

Trình Phóng nhấc gậy đi về phía trước, anh muốn đánh thẳng vào lão kia.

Gã kia không ngờ rằng Trình Phóng hành động thật, hắn giật mình lẩn vào đám đông

Những người xung quanh sợ sẽ có chuyện xảy ra, nhưng cũng không ai dám ngăn cản anh.

“Anh nói bớt đi mấy câu không được sao. Con người của Trình Phóng anh còn không biết à?” Người bên cạnh gã kia khuyên hắn đừng nói nữa, rồi cũng sợ hãi lùi về phía sau.

Họ chỉ muốn đứng cách xa một chút...

Sắc mặt của Trình Phóng vô cùng đáng sợ.

“Ông chết chắc rồi!”

Trình Phóng đi về phía hắn.

Trời nắng rất gắt, cành cây nằm vắt ngang, những chiếc lá kêu xào xạc.

Có người đang khuyên Trình Phóng, bảo anh tuyệt đối đừng kích động.

Nhưng khuyên không được vì căn bản là Trình Phóng không nghe.

Nhìn tư thế của Trình Phóng, dường như anh có thể gây tội được.

Ngày hôm nay nếu như thật sự xảy ra chuyện thì coi như xong đời.

Trình Phóng cứ tiến về trước, còn gã kia liên lục lùi về phía sau, rồi cứ lùi thẳng về phía quán ăn. Lúc đó hắn mới nhận ra trong lúc hoảng loạn đã đi nhầm chỗ rồi.

Chỗ này thì chạy đi đâu được.

Nhưng ngay vào lúc này, Trình Phóng liếc thấy Minh Hạnh.

Trong nháy mắt, ngọn lửa tức giận trong mắt anh  không còn nữa, bước chân cũng dừng lại, chỉ có bàn tay càng ngày càng siết chặt hơn.

Vài người đứng xem kịch hay thì thầm nói với nhau, bảo rằng thôi coi như xong rồi.

Quả thật Trình Phóng đã làm rùm beng mọi chuyện lên.

Tính khí của anh không tốt, một khi động tay động chân thì không ai cản nổi được.

Trong lúc hoảng loạn, Trình Phóng ngước mắt lên nhìn. Anh thấy Minh Hạnh đang ngồi từ xa nhìn mình, trong mắt cô hiện lên sự hoảng loạn và sợ hãi.

Anh đột nhiên dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt cô. Nhất thời trong anh như chợt bừng tỉnh, sự tức giận trong mắt cũng dần tan biến.

 

------oOo------