Duy Ngã Độc Tôn

Chương 124: Thay đổi như chong chóng


Hiện trường mấy nghìn người một mảnh im lặng!

Đám người này bị cuộc đấu đặc sắc của hai người mê hoặc, lúc này mới giật mình phục hồi tinh thần. Lão đại... thủ lĩnh của các thế lực ngầm thành Thanh Long: Liệt Diễm Kiếm Lãnh Bình... đã chết!

Một hồi tiếng nức nở khe khẽ vang lên từ giữa đám hán tử Đại Thanh Bang, dần dần hòa vào thành một mảnh.

Từ bên trong linh đường có bảy, tám người đi ra. Ánh mắt bọn họ nhìn Tần Lập đều tràn ngập vẻ phức tạp.

Nhìn đến Lãnh Bình nằm trên mặt đất, đôi mắt từng người đều đỏ lên.

- Bang chủ!

Bảy tám người này bước vài bước tới trước người Lãnh Bình, đều quỳ xuống, đau khổ không thôi.

Mà tất cả các bang chủ bang hội lớn nhỏ thành Thanh Long có mặt ở đây, ánh mắt nhìn về phía Tần Lập thì tràn ngập kính sợ.

- Nâng bang chủ của các ngươi vào trong, lát nữa ta có lời muốn nói.

Tần Lập thấp giọng nói với mấy người đang quỳ trên mặt đất khóc rống.

Mấy người kia sửng sốt, lập tức gật gật đầu. Bọn họ đều biết Tần Lập muốn nói gì, tự nhiên là vấn đề Đại Thanh Bang này thuộc về ai! Nhưng đây là nguyện vọng của lão đại, mặc kệ lão đại là vì mục đích gì mà quyết định như vậy, nhưng bọn họ là huynh đệ của lão Đại thì sẽ trung thực đi chấp hành!

Bởi vì, bang hội bọn họ thờ một từ “Nghĩa” !

Lãnh Bình trước mặt các bang chủ lớn nhỏ thành Thanh Long nói ra lời này, vậy ý nghĩa cho dù bọn họ hận Tần Lập thấu xương cũng không thể thay đổi một sự thật: Tần Lập là bang chủ mới của Đại Thanh Bang.

Về phần có phải là thủ lĩnh của các thế lực ngầm của thành Thanh Long hay không, vậy... thì phải xem thủ đoạn của Tần Lập.

Cái gọi là bang hội, bọn họ có thể làm ác, bọn họ cũng không cho rằng mình là người tốt nhưng nhất định phải nhất ngôn cửu đỉnh!

Bởi vì bọn họ đều là những người đàn ông chân chính!

- Đều tản ra đi.

Tần Lập nhìn đám người vây quanh nhìn xem, thản nhiên nói:

- Ân oán giữa ta và Đại Thanh Bang, đến đây chấm dứt!

Tây Qua cũng đứng trong đám người, một tiểu đệ đứng cạnh hắn cảm khái nói:

- Tần Hầu đây mới là cường giả chân chính a!

Một tiểu đệ khác hâm mộ nói:

- Đại Thanh Bang ở trong mắt người ta, ngay cả cái rắm cũng không phải. Thật lợi hại.

- Đều câm miệng cho ta!

Tây Qua trừng mắt liếc nhìn hai tên tiểu đệ khiến hắn cảm thấy mất mặt xấu hổ, trong lòng cực nóng nghĩ thầm: “Sư thúc quá uy mãnh, quá lợi hại! Đại Thanh Bang không ngờ cứ thế thành của sư thúc. Không biết... ta có cơ hội trở thành thủ lĩnh của Đại Thanh Bang hay không?

Nhưng vừa nghĩ đến câu nói ‘chờ ngươi thành võ giả Thiên cấp’ của sư thúc, Tây Qua lập tức có cảm giác nhụt chí, nói với tiểu đệ ở bên cạnh:

- Đi! Về thôi!

- Không... không xem nữa sao?



Một tiểu đệ thấy đại đa số người còn chưa đi, có chút chần chờ nói một câu.

- Xem cái rắm! Đánh xong rồi, còn xem làm trò à!

Tây Qua trợn trắng mắt nhìn tiểu đệ thân tín đó, xoay người bước đi.

Lúc này mọi người bắt đầu dần dần tản ra. Cho dù có một số người không muốn đi, nhưng đám hán tử tinh nhuệ tâm tình khó chịu của Đại Thanh Bang cũng bắt đầu tới dọn dẹp.

Sau khi Lãnh Bình bị đưa vào trong một phòng ở tổng đường Đại Thanh Bang, Tần Lập đầu tiên là ngưng thần nhắm mắt. Trong vòng hai, ba trăm mét không có bất kỳ khí tức nào khả nghi.

Hắn mở hai mắt, nhìn Phó bang chủ cùng trưởng lão Đại Thanh Bang mặt mày bi thương, bỗng nhiên trầm giọng nói:

- Ta có thể tín nhiệm các ngươi không?

Những người này đều sửng sốt, một lão già phúc hậu thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt đau thương nói:

- Thật xin lỗi Tần Hầu. Bang chủ đã chết, Tôn Lục và huynh đệ Chiến Đao Đường cũng đều chết trong tay Hầu gia. Tuy nói ân oán đã tiêu nhưng trong lòng đã nảy sinh vướng mắc. Tần Hầu không cần tín nhiệm chúng ta, trong vòng hai tháng chúng ta sẽ chuyển giao mọi chuyện của Đại Thanh Bang cho Tần hầu, hy vọng có thể giúp Tần Hầu một chút tác dụng giao thời. Chúng ta có thể làm cũng chỉ có như vậy, bởi vì đây cũng là tâm nguyện của bang chủ. Hắn không hy vọng Đại Thanh Bang lại một lần nữa rơi vào trong tay Thái tử!

Lúc lão già phúc hậu nói đến Thái tử, hận ý trong mắt khó tiêu. Nếu không vì Thái tử Triệu Tinh Hà, Đại Thanh Bang bọn họ đâu có ngày hôm nay, mọi người ở cùng một chỗ hòa thuận vui vẻ. Tôn Lục sẽ không chết, bốn mươi lăm huynh đệ Chiến Đao Đường không chết, Bang chủ... càng không phải chết!

Tần Lập không kìm nổi nao nao trong lòng. Vốn hắn còn tưởng rằng Bang chủ Đại Thanh Bang đã chết, toàn bộ bang hội lập tức sẽ sụp đổ, đều tự lo lắng tiền đồ của mình. Không nghĩ tới lực ngưng tụ của bang hội này lại mạnh như thế!

Kế hoạch đã nghĩ từ trước ở đây gặp phải một bước ngoặt nho nhỏ.

Một hán tử cao gầy hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt mang theo vài phần âm lãnh, da tái nhợt cằm để mấy sợi dâu dê, thanh âm cũng mang vài phần âm nhu:

- Tần Hầu không cần lo lắng. Nhiều năm như vậy, Bang chủ coi chúng ta như thân huynh đệ. Tài sản của mỗi chúng ta cũng không kém, tuyệt không toan tính bất kỳ tài sản gì của Đại Thanh Bang. Tuy rằng chúng ta cũng không hiểu vì sao Bang chủ lại muốn giao Đại Thanh Bang vào tay một kẻ thù nhưng chúng ta nhất định sẽ làm theo tâm nguyện của Bang chủ.

- Đúng vậy! Cũng xin Tần Hầu có thể đối xử tử tế với người nhà của Bang chủ.

Một lão già hơn năm mươi tuổi, dáng người cường tráng trầm giọng nói.

- Lãnh Bình có thể có được những huynh đệ như các ngươi, thật sự là may mắn của hắn!

Tần Lập không kìm nổi khẽ thở dài một tiếng. Bang hội, nghĩa khí... ở thế giới kia của Tần Lập, trong tâm rất nhiều người đã thành một thứ lỗi thời. Sống nghĩa khí đồng nghĩa với chết ngu ngốc.

- Một khi đã vậy...

Tần Lập nói, một bàn tay đặt lên mạch môn của Lãnh Bình:

-... Ta liền trả lại một Bang chủ cho các ngươi!

Mọi người trong phòng toàn bộ sững sờ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Lập. bọn họ vừa rồi đã xem qua, Bang chủ đã chết không thể chết lại, mà lời này của Tần Lập Tần Hầu gia là...

- Đó là sao nhỉ?

Trong đầu mọi người một mảnh hỗn loạn, mà người trung niên cao gầy kia phản ứng nhanh đẩy cửa ra ngoài, dặn dò:

- Nơi này giới nghiêm. Không có mệnh lệnh không cho bất cứ người nào đi vào!

Tần Lập nghe thấy rõ ràng có người thấp giọng hỏi một câu:

- Nếu người của điện hạ thì sao?

- Vậy thì cũng ngăn lại ở ngoài cho ta!



Người hán tử trung niên sau khi phân phó xong xuôi, trở về đóng cửa thì lại thấy một cảnh tượng mà suốt đời hắn khó mà quên được!

Tay của Tần Hầu cứ vậy đặt lên mạch môn của Lãnh Bình. Một lát sau, trên đầu Bang chủ Lãnh Bình bắt đầu toát ra luồng khí màu trắng, thân thể nằm trên giường vết thương to ở trên ngực không ngờ bắt đầu đóng vảy. Mà trái tim Lãnh Bình cũng bắt đầu chậm rãi đập lên từng nhịp!

- Chuyện... chuyện này là sao?

Cơ mặt lão già phúc hậu co giật dữ dội. Mấy năm nay đã sớm nhìn quen sinh tử, cũng xem nhạt sinh tử, núi lở trước mặt cũng không biến sắc nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến trong lòng vị đại lão bang phái này cảm thấy vô cùng rung động!

- Chúng ta không nằm mơ chứ?

Hán tử trung niên cao gầy thì thào nói.

Mọi người mắt thấy trên trán Tần Lập bắt đầu nhỏ xuống mồ hôi như mưa, trong lòng rốt cục biết rõ một điều: Tần Hầu này rõ ràng là một siêu cấp cường giả có tuyệt thế thần kỹ, hơn nữa vì cứu Bang chủ hắn cũng bỏ ra rất nhiều công sức!

Tần Lập cần chính là loại hiệu quả này. Vốn hắn cũng không tính toán muốn giết chết Lãnh Bình – hán tử khiến cho hắn có chút kính nể – lúc đánh ra sát chiêu sau cùng hắn đã cố ý tránh trái tim Lãnh Bình, sau đó lại phong bế kinh mạch hắn. Khiến cho Lãnh Bình ở trong mắt người ngoài đã thành một người chết!

Tần Lập vốn tính toán chờ sau khi Đại Thanh Bang chôn Lãnh Bình, rồi mình ngầm trộm hắn đi. Một là Tần Lập bội phục Lãnh Bình là một hán tử. Hai là Tần Lập rất rõ ràng, quản lý một bang hội tuyệt đối không phải là cứ có vũ lực là làm được.

Chỉ một điều đơn giản nhất, người phía dưới bằng mặt không bằng lòng, ôm tư tưởng kiếm tiền cá nhân chẳng lẽ đều giết sạch hay sao?

Mà Tần Lập mặc dù có năng lực quản lý bang phái, nhưng mà hắn còn có rất nhiều chuyện muốn làm, còn phải lên Huyền Đảo đón nữ nhân của mình về. Chỉ riêng thân phận hiện tại của hắn, đường đường là Hầu gia Thanh Long quốc.

Một Hầu gia đi làm lão Đại bang phái? Chuyện này sẽ là một chuyện cười lớn nhất thiên hạ! Như vậy để ai quản lý? Tây Qua? Đừng xem thằng tiểu tử đó là tên lanh lợi, cũng đủ lòng dạ độc ác. Nhưng loại bang hội như Đại Thanh Bang cũng không phải Tây Qua hiện tại có khả năng quản lý! Không phải nghi ngờ năng lực của hắn, mà loại quái vật lớn này, lúc này Tây Qua căn bản không thể khống chế!

Mà một con quái vật lớn như Đại Thanh Bang, giá trị quả thật không thể đánh giá! Trước không nói đến hàng năm nó làm ra bao nhiêu tài phú, chỉ nói đến bang chúng trải rộng Thanh Long quốc đó căn bản là một mạng lưới tình báo siêu cấp!

Cho dù là mạng lưới tình báo của hoàng gia chỉ sợ cũng chưa chắc xuất sắc hơn so với bọn họ! Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "

Bởi vì rất nhiều chuyện vĩnh viễn đều truyền đi đầu tiên từ tầng dưới cùng.

Cho nên Lãnh Bình không thể chết! Đây là ý định ban đầu của Tần Lập, mà nhìn ở một góc độ khác, hắn lại phải chết! Cừu hận giữa hắn cùng Đại Thanh Bang nói trắng ra đó là cừu hận của hắn cùng Thái tử!

Tình hình hiện tại không chấp nhận Tần Lập cùng Thái tử hoàn toàn xé rách da mặt đối lập với nhau. Nếu là như vậy, Tần Lập thật sự cũng chỉ có xa chạy cao bay. Dù sao hoàng gia nhiều cung phụng như vậy, thật sự không phải để bày xem!

Tần Lập có thể đối phó một cái Trần Diệc Hàn, nhưng không cách nào bình yên vô sự dưới công kích của nhiều võ giả Thiên cấp!

Đừng nói hắn, cho dù võ giả cảnh giới Phá Thiên chân chính cũng chưa chắc dám khiêu khích một đoàn võ giả Thiên cấp.

Cho nên để cho Lãnh Bình dùng một loại phương thức khác xuất hiện ở trên đời là thích hợp nhất. Bản lĩnh dịch dung của Tần Lập nếu không xưng thiên hạ đệ nhất, cũng tuyệt đối không kém đến đâu.

Đến lúc đó, đẩy Tây Qua lên sân khấu để Lãnh Bình ở phía sau. Cho dù như vậy không đạt được tiêu chuẩn như lúc Lãnh Bình tự thân quản lý nhưng cũng có thể khiến cho Đại Thanh Bang tiếp tục hoạt động bình thường, cam đoan vẫn nằm trong tay mình cũng không thành vấn đề!

Nhưng hôm nay, thái độ những huynh đệ của Lãnh Bình, mấy cao tầng Đại Thanh Bang khiến cho Tần Lập thay đổi chủ ý. Dưới Tiên Thiên Tử Khí thiện ác không thể che giấu!

Tần Lập có thể cảm giác được những người này thật sự đang thương tâm vì Lãnh Bình, cũng thật sự nản lòng thoái chí tính toán rời khỏi.

Nguyên nhân chính vì như thế, Tần Lập mới có thể lựa chọn cứu sống Lãnh Bình trước mặt bọn họ! Tần Lập tin tưởng hành vi này của mình tuyệt đối có thể tiến thêm một bước tiêu trừ cừu hận mang tới bởi cái chết của Tôn Lục!

Lãnh Bình chậm rãi mở to mắt. Cảm giác ánh sáng chói mắt, hắn hơi híp mắt, khóe miệng còn treo nụ cười:

- Ta đã chết rồi sao? Địa phủ này... làm sao cũng... con mẹ nó... giống như nhân gian vậy?

Tần Lập cười:

- Đúng vậy! Lãnh Bình trước kia đích thật đã chết. Còn sống sau này khẳng định không phải Lãnh Bình!