Duy Ngã Độc Tôn

Chương 131: Tiểu Công chúa Triệu Thiên Thiên


Tần Lập mỉm cười, gật đầu:

- Đúng vậy. Bệ hạ có lời ta không thể chối từ. Trước mắt bản Hầu kỳ thật bận rất nhiều việc, mỗi tuần có thể rút ra một ngày đã là không dễ dàng gì!

Bộ Đồng tuy rằng cảm giác được lời nói của người tuổi trẻ này có châm chích, nhưng lại cũng không nổi giận. Thiếu niên đắc chí, nếu một chút tính tình cũng không có vậy mới khiến cho người khác hoài nghi.

Cấp ban của học viện chia làm bốn ban Giáp, Ất, Bính, Đinh, xếp hạng cũng từ trước đến sau. Tuy nhiên, cho dù xếp hạng cuối cùng, tố chất học sinh Đinh ban cũng không kém chút nào. Có thể được xưng là thiếu niên thiên tài, làm sao có thể kém được?

Mà Bộ Đồng thấy Tần Lập thật sự không có ý tranh giành quyền lực học viện, rốt cục cũng yên lòng, thản nhiên nói:

- Vậy, ta thấy như vậy đi. Nếu ngài được bệ hạ phong làm Ngũ Hành Hầu, nói vậy thuộc tính Ngũ Hành nhất định rất xuất sắc. Mười sáu tuổi võ giả Địa cấp bậc cao cũng thật sự xem như thiên tài. Như vậy, ta sẽ mở một khoa riêng cho ngài, gọi là khoa Ngũ Hành. Mỗi tuần ngài tới học viện một lần, sau đó lễ đường lớn nhất của học viện sẽ thành phòng giảng của ngài. Chỉ cần học sinh thích môn học này, đều có thể học lớp của ngài. Mặc kệ là cấp cao, trung, hay thấp học sinh nào cũng đều có thể. Thời gian lên lớp quyết định ở ngày đầu tiên mỗi tuần. Ngài thấy ta sắp xếp như vậy, có vừa lòng hay không?

Tần Lập trong lòng cười lạnh. Hắn sớm nhìn ra Bộ Đồng này không thích mình, thái độ lạnh lùng thản nhiên. Khi nghe thấy mình sẽ không làm giảng sư chuyên trách của Học Viện Cao Cấp, thái độ liền chuyển biến. Tuy nhiên hắn vẫn đào cho mình một cái hố thật to.

Đưa cho ta lễ đường lớn nhất? Là muốn nhìn ta làm trò cười sao! Nếu như một học sinh cũng không có, ta đây chẳng phải thành trò cười lớn nhất toàn bộ học viện, thậm chí là toàn bộ thành Thanh Long?

Tuy nhiên, muốn xem ta làm trò cười, ngươi thật sự hẳn là đi ra cửa đứng ở trong đám học sinh cuồng nhiệt phía dưới hành lang kia! Trong lòng Tần Lập có chút cảm thấy bi ai thay cho Bộ Đồng. Tuy rằng hắn không rõ lắm phó Viện trưởng Bộ Đồng vì sao có chút không thích mình, nhưng Tần Lập cho rằng mình cũng không thích hắn! Lý do của mình tuyệt đối là chính đáng!

Cho nên Tần Lập vẫn vẻ mặt tươi cười:

- Bộ phó Viện trưởng. Vậy cảm ơn ngài, ta sẽ không quấy rầy ngài! Xin chào!

- Tần Hầu gia đi thong thả.

Bộ Đồng vẻ mặt đồng dạng đắc ý cười tiễn Tần Lập ra ngoài, hơn nữa còn rất có thâm ý kêu một tiếng Tần Hầu gia. Nhìn Tần Lập đi mất dạng, Bộ Đồng bĩu môi, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, thầm nghĩ: “Thiếu niên thiên tài *** chó! Có gì đặc biệt hơn người! Ở trước mặt lão tử, ngươi vẫn còn rất non! Cho rằng ta thật sự muốn tốt cho ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta không biết đám thiên tài ngoài kia cuồng nhiệt sùng bái ngươi sao? Tuy nhiên. Tần Lập a Tần Lập. Ngươi nhất định không biết, ngày đầu tiên mỗi tuần là một ngày đông nhất học viện. Tuy rằng cao cấp học viện chủ yếu lấy học sinh tự học là chính, nhưng ngày đầu tiên mỗi tuần cũng là ngày giáo sư các khoa giảng tri thức lý luận. Khi đó, ta xem có bao nhiêu người dám mạo hiểm đắc tội đám giáo sư có quyền lực cho điểm này, đi nghe khóa của Tần Lập ngươi!”

Trong mắt Bộ Đồng hiện lên một chút khinh thường lạnh như băng, xoay người vào văn phòng, thầm nghĩ: “Chuyện này, còn muốn cho các giảng sư làm dự phòng trước mới tốt.”

“Tần Lập! Từ ngày đầu tiên này, ta liền đẩy ngươi lên đầu sóng ngọn gió, cho ngươi ở đây không nhận được bất kỳ viện trợ nào, chỉ có thể cảm nhận bị cô lập. Ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!”

Tần Lập vừa đi xuống lầu, vừa tới cửa đám học sinh bên ngoài đã lập tức sôi trào hẳn lên.

- Oa! Hầu tước đại nhân tuổi trẻ nhất Thanh Long quốc đã ra kìa!

- Bộ dạng Tần giáo sư quá anh tuấn a!

- Đừng chen ta! Ngươi nếu dám chen phía sau ta, cẩn thận ta đánh ngươi! Ta chính là có thực lực Huyền cấp bậc hai!

- Hừ! Chờ ngươi tới Địa cấp bậc bảy thì kiêu ngạo với bổn thiếu gia nhé. Bổn thiếu gia chính là Huyền cấp bậc ba! Cảm ơn!

- Tần giáo sư tuổi quá trẻ, ta rất thích ánh mắt của hắn!

Tần Lập thấy thế, chỉ có thể đứng ở phía trên bậc thang, hướng về người phía dưới vẫy vẫy tay, nói:

- Xin chào mọi người!



- Chào Tần giáo sư!

Tiếng chào đồng loạt như một, vang động trời!

Nếu không biết, còn tưởng rằng trước đó đã sắp xếp luyện qua, có thể thấy được mức độ nhiệt tình của đám học sinh này.

Bộ Đồng ngồi ở văn phòng, sắc mặt không kìm nổi hơi biến. Đồng dạng biến sắc, còn có một đám giảng sư ở phía ngoài đám người vốn khinh thường Tần Lập.

Đồng dạng xen lẫn trong đám người, hai mắt Tần Phong gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt thiếu niên khí chất xuất chúng ở trên bậc thang. Nhìn hồi lâu, rốt cục hắn thở phào một cái, cả người tinh thần hoàn toàn trầm tĩnh.

“Không phải là hắn!”

Tướng mạo bên ngoài của một người xảy ra biến hóa, nhưng ánh mắt lại sẽ không thay đổi! Đồng dạng, một số thói quen nhỏ cũng rất khó thay đổi. Ví dụ như tư thế đứng, hay một số động tác nhỏ khi nói chuyện.

- Ôi! Thật sự là thói đời ngày sau khác ngày trước! Đám thiên tài này rốt cuộc là bị sao vậy? Bình thường đều tu luyện thành ngốc sao?

Ngụy giáo sư hình thể khỏe đẹp vẻ mặt vô cùng đau đớn nói.

Cũng không phải là bọn họ thật sự muốn đi tới đây, mà là bọn họ nếu muốn trở về văn phòng của mình, nhất định phải quay về nơi đây. Kết quả, lúc đến nơi đây, cửa dãy nhà đã hoàn toàn bị đám học sinh chặn kín mít. Một nam giáo sư khác cười nói:

- Ngụy giáo sư! Ngươi không phải chuẩn bị khiêu chiến hắn sao? Chuẩn bị đến đâu rồi.

Ngụy giáo sư bĩu môi, nói:

- Chờ xem rồi nói sau!

- Hay! Chúng ta đều ủng hộ Ngụy giáo sư đánh bại hắn.

Mấy giảng sư ở bên cạnh kích động.

Ngụy giáo sư cười lạnh trong lòng, một đám khốn nạn, kỳ thật chính là muốn xem náo nhiệt mà thôi. Tuy nhiên không sao cả, ta không quan tâm! Ta không tin, bằng vào thực lực Địa cấp bậc tám siêu cường của ta lại không đánh được hắn, một kẻ Địa cấp bậc bảy!

Hơn nữa hắn lại còn là thuộc tính Ngũ Hành hỗn tạp, mọi thứ thông thạo mọi thứ dở! Cho dù là thiên tài, không nghiên cứu chuyên tinh một môn cũng đừng nghĩ đạt được thành tựu rất cao. Ở diễn võ trường hoàng cung chẳng qua là đám võ giả Thiên cấp lười chấp nhặt với ngươi mà thôi. Đám phế vật Đại Thanh Bang ta lại càng không coi ra gì, đó chẳng qua chỉ là một đám côn đồ lưu manh!

Người có bản lĩnh chân chính, có người nào lại đi lập bang hội? Ngụy giáo sư cười lạnh trong lòng: “Cho nên, nhiệm vụ vạch trần cái khăn che mặt dối trá của ngươi liền giao cho Ngụy Cường ta đi!”

- Các bạn học ưu ái Tần mỗ như thế, Tần mỗ thật không dám nhận. Kỳ thật ta cùng mọi người giống nhau, cũng là người trẻ tuổi. Có thể ở đây, còn có không ít người lớn tuổi hơn ta, các vị đều là nhân tài rường cột của quốc gia, đều là thiên tài chân chính! Mà Tần mỗ, cũng chỉ là may mắn mà thôi, tố chất thân thể trời cho không tồi mới có thành tựu ngày hôm nay, cũng không cao hơn mọi người bao nhiêu. Như vậy, Bộ phó Viện trưởng sắp xếp cho Tần mỗ một môn học Ngũ Hành, ngày đầu tiên mỗi tuần sẽ có lớp mở ở đại lễ đường mỗi tuần vào lúc ấy ta sẽ tới. Cái gọi là Ngũ Hành, kỳ thật chính là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm nguyên tố mà thôi. Các bạn học tu luyện nguyên tố chiến kỹ có điều gì không rõ đều có thể tìm ta hỏi một chút, không chừng có một số tri thức ta còn phải học của mọi người!

Tần Lập nói xong, lại bỗng nhiên phát hiện phía dưới trở nên hết sức im lặng, sắc mặt các học sinh đều có chút quái dị. Trong mắt đa số người dường như đều có chút mờ mịt, mà xem một số nam sinh, cùng mấy giảng sư vẻ mặt khinh thường ở xa xa, trong mắt đều tràn ngập vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Tần Lập trong lòng khẽ động, lập tức hiểu rõ. Ngày đầu tiên mỗi tuần nhất định là có cách nói gì đó!

Nghĩ vậy, Tần Lập khẽ cười, nói:

- Không quan hệ, cả ngày hôm đó ta đều ở tại học viện, thuận tiện xem sách. Nghe nói thư viện hoàng gia ở tại nơi chúng ta đây, ta cũng có thể làm phong phú mình. Các học sinh ngày đó nếu có việc, tùy thời đều có thể đến đó tìm ta.



Lúc này, trong đám người bỗng nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo:

- Tần giáo sư! Ngày đầu tiên mỗi tuần ta đều đến xin ngài dạy bảo!

Thanh âm này vừa ra, đám người vừa vang lên tiếng bàn luận lập tức an tĩnh lại. Bao gồm cả Ngụy giáo sư ở bên trong, không ít người sắc mặt nháy mắt trở nên rất khó nhìn.

Bởi vì người nói chuyện, bao gồm cả phó Viện trưởng Bộ Đồng đều không thể trêu chọc vào – Công chúa Triệu Thiên Thiên!

Ở trong Học Viện Cao Cấp đế quốc, thân phận mọi người ở trong mắt của giảng sư đều được đối xử bình đẳng. Mặc kệ thân phận của ngươi là vương công đại thần, hay là con cháu quý tộc, hào môn. Ở trong này ngươi chỉ là một học sinh bình thường!

Không có biện pháp, nếu không như vậy tất cả học sinh đều ỷ vào gia thế muốn làm gì thì làm. Như vậy khóa học cũng không có biện pháp dạy bảo! May mà đám học sinh ở đây hầu hết tuy rằng cao ngạo nhưng đều rất tự hạn chế, rất ít xuất hiện trường hợp cái loại không nghe quản giáo. Thiên tài cũng cần nỗ lực cùng đổ mồ hôi mới thành tài!

Lười biếng và quần áo lụa là khiến cho thiên tài biến thành phế vật nơi nào cũng có, mọi người đều biết.

Cho nên, ngay cả Bộ Đồng cũng quên trong học viện của mình còn có một nhân vật cường thế ai cũng không trêu chọc được – Tiểu Công chúa Triệu Thiên Thiên – được hoàng đế cưng chiều nhất!

Nàng nói đi nghe khóa của Tần Lập, thử hỏi giáo sư nào ăn no muốn chết dám đi ngăn cản?

Quả nhiên, sau khi Triệu Thiên Thiên nói xong, lúc này liền có không ít người tỏ vẻ:

- Chúng ta cũng sẽ đi nghe khóa của Tần giáo sư!

- Ta cũng đi!

- Ta cũng đi!

Không khí vốn có chút cứng ngắc nháy mắt trở nên nhiệt liệt hẳn lên. Tần Lập mỉm cười, vươn tay, hơi hơi đè xuống nói:

- Như vậy đi. Xem ra ngày đầu tiên mỗi tuần, mọi người nhất định là có chuyện rất quan trong phải xử lý. Chúng ta đổi thời gian thành buổi chiều nhé! Phỏng chừng buổi chiều các ngươi hẳn là không quá khẩn trương phải không?

- Dạ. Buổi chiều là không có việc gì!

- Tần giáo sư thật tốt!

- Tần giáo sư rất hiểu ý và cảm thông.

Tần Lập thản nhiên cười cười, sau đó quay đầu đi, lơ đãng nhìn lướt qua trên lầu. Một bóng người ở lầu ba chợt lóe rồi biến mất. Kỳ thật Tần Lập căn bản không cần dùng mắt nhìn cũng biết Bộ Đồng đi ra quan sát tình huống ở đây. Trong lòng cười lạnh, Tần Lập bước lên xe ngựa chuyên dụng của phủ Tần Hầu, vừa muốn rời đi lại thấy tiểu Công chúa Triệu Thiên Thiên rẽ đám người đi tới chính mình. Nàng có chút ngượng ngùng nhưng hết sức nghiêm túc nói:

- Tần giáo sư. Ta... có thể cùng đi với ngài không? Ta có chút vấn đề muốn xin ngài chỉ điểm!

Ầm!

Đám học sinh này lại trở nên náo nhiệt, rất nhiều cô gái hâm mộ nhìn Triệu Thiên Thiên bước lên xe ngựa xa hoa kia, mà trong mắt đám nam sinh thì tràn ngập ghen tị.

Sắc mặt Tần Phong cũng trở nên rất khó nhìn, trong mắt có thêm vài phần tối tăm, quay đầu bước đi.