Duy Ngã Độc Tôn

Chương 172: Mạnh mẽ quay về!


Triệu Tinh Hà thưởng thức chén rượu trong tay, vẻ mặt tươi cười đắc ý, cao giọng nói:

- Ngày đẹp thế này, chúng ta sao không tận tình và vui hưởng đi? Các ngươi sao còn có biểu tình nghiêm túc vậy hả? Các ngươi lo lắng cái gì? Hay là các ngươi còn hoài nghi cái gì?

Hai mắt Triệu Tinh Hà đảo qua các văn võ quần thần phía dưới, thản nhiên cười nói:

- Sau khi phụ hoàng băng hà, đây là lần đầu tiên mở tiệc chiêu đãi các vị đại thần. Các vị đều là lương đống của quốc gia, khi phụ hoàng còn sống thì các vị là trung thần của phụ hoàng. Hiện giờ phụ hoàng đã mất, Tân hoàng Triệu Tinh Hà ta vẫn cho các vị giữ chức quan như cũ! Chính là, ta chiêu đãi các vị như quốc sĩ, các vị cũng có thể lấy thái độ quốc sĩ mà đền đáp không?

- Thần đương nhiên đồng ý vì bệ hạ làm thân khuyển mã!

Một đại thần phe phái Triệu Tinh Hà đi ra, quỳ xuống trước bàn dập đầu nói.

Chẳng qua những người khác lại chưa có ý hùa theo, không khí nhất thời trở nên tẻ ngắt.

Sắc mặt Triệu Tinh Hà lập tức trở nên khó coi.

Rất nhiều trọng thần vốn thuộc phe phái Thái tử, cũng chỉ có một lựa chọn mà thôi, theo phe Thái tử, hoặc là theo phe Nhị hoàng tử chỉ là việc bình thường trong các thời đại, bao gồm vô số Hoàng đế của các triều đại khác cũng đều có tình hình này.

Nội đấu, tranh đấu phe phái, thực ra luôn luôn tồn tại, chưa bao giờ dừng lại. Nhưng mặc kệ là thế nào, trong lòng hầu hết mọi người còn có tư tưởng quốc gia mãnh liệt nữa!

Ngươi có thể nói họ là người xấu, âm hiểm, độc ác, giả dối thậm chí là không chuyện ác nào không làm, tham lam tành tính, nhưng quốc gia này, hầu hết những người dân của nó vẫn tràn ngập tình yêu thương với mảnh đất đã sinh ra và nuôi dưỡng họ!

Lòng yêu nước, là người của một quốc giam ai cũng đều có tư tưởng cơ bản nhất này!

Việc này, thực ra không quan hệ quá lớn với thiện ác!

Huống chi, các văn võ đại thần này hầu hết đều được tư tưởng trung quân ái quốc hun đúc trưởng thành. Lại có bao nhiêu hạng người tội ác tày trời?

Lựa chọn đầu phục ai, chỉ là phép xếp hàng cơ bản mà thôi!

Mà cách làm của Thái tử Triệu Tinh Hà hiện giờ, đến cả thường dân đi đường cũng có thể nhận ra, bọn họ là những văn võ đại thần chỉ số thông minh cao tuyệt, sao có thể không nhìn ra?

Đó là bán nước!

Cho dù những đại thần vốn thuộc phe phái Triệu Tinh Hà gần như đều nghĩ vậy. Việc lảm của Triệu Tinh Hà so với bán nước thì có gì khác?

Văn thần có khí khái, võ tướng cũng có khí kinh.

Loại sự tình này có bao nhiêu người có thể dễ dàng tha thứ?

- Sao, chẳng lẽ các ngươi thấy, không xứng với cống hiến của các ngươi sao?

Giọng nói của Triệu Tinh Hà bắt đầu toát lên vẻ lạnh lùng, mùi vị thiết huyết.

Lần đại yến quần thần này, hắn chỉ có một mục đích, hai chữ: Đánh, kéo!

Hắn phải tìm ra những người không chịu cống hiến cho mình, hoàn toàn thanh tẩy triều đình! Vốn đám người thuộc phe Triệu Tinh Hà có thể dùng thì dùng, nếu không thể dùng, vậy toàn bộ bãi miễn!

Nếu phần tử thực sự ngoan cố, liều lĩnh đối nghịch với mình, hừ, vậy giết!

Nếu không thể khiến họ thực sự sợ hãi, chỉ sợ hầu hết những người này sẽ không nghe lệnh của mình.



Cho nên, sau khi Triệu Tinh Hà hỏi một câu tràn ngập mùi máu này, không khí yến hội chợt căng thẳng. Hầu hết mọi người đều ngừng thở. Thời điểm này ai cũng không muốn làm Triệu Tinh Hà tức giận. “ Hừ, chỉ biết nói! Cái gì mà khí tiết, cái gì mà tôn nghiêm khí khái. Đều là chó má! Không đáng một đồng! “. Triệu Tinh Hà cười lạnh, nhìn chúng đại thần sắc mặt đã hơi đỏ lên, ngữ khí không dọa chết người không thôi, nói tiếp:

- Ta biết, các ngươi bất mãn ta qua lại với Tân Tần quốc, hơn nữa, còn khiến cho ta đau lòng! Đó là ngay cả những bộ hạ trước đây của ta, cũng không hiểu việc ta làm!

Triệu Tinh Hà nói xong, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, rầm một tiếng vỗ lên mặt bàn, lớn tiếng nói:

- Các ngươi thì hiểu gì? Ta có thể nói thẳng cho các ngươi! Hiện giờ chính là Tân Tần quốc người ta không có tinh lực mà bận tâm đến chúng ta! Nếu không, chúng ta vốn chỉ bằng rác rưởi trong mắt người ta vốn không có con đường sống! Các ngươi không tin? Phải? Các ngươi thấy không, hai vị đại sư bên cạnh ta các ngươi biết không, bọn họ đều là võ giả cảnh giới gì?

Trong mắt Triệu Tinh Hà hiện lên thần sắc kích động:

- Cảnh giới Phá Thiên! Biết không! Là cảnh giới Phá Thiên!

Ông!

Trên mặt quần thần phía dưới cuối cũng cũng hiện lên thần sắc kinh ngạc. Tuy rằng trước đó còn đoán Triệu Tinh Hà tìm người có thực lực rất mạnh đến giúp đỡ, nhưng thật không ngờ, thật sự là võ giả cảnh giới Phá Thiên!

Triệu Tinh hà thu hết thần thái của mọi người vào mắt, cười lạnh:

- Đây, chính là thực lực Tân Tần quốc! Mà ta qua lại với Tân Tần quốc không phải là bán nước! Không phải là bán nước! Các ngươi có hiểu không? Ta gọi cái này là ngoại giao giữa các nước!

Tiếng gào của Triệu Tinh Hà tràn ngập đại sảnh yến hội đang yên tĩnh, hắn thở hổn hển, gương mặt anh tuấn hiện lên biểu tình oán hận, nói:

- Mà các ngươi, các ngươi lại đang làm gì? Ngờ vực vô căn cứ, bất mãn, thậm chí âm thầm mưu đồ, muốn ...

Từ đầu đến cuối, hai cường giả cảnh giới Phá Thiên bên cạnh Triệu Tinh Hà gương mặt không chút biến hóa, híp mắt, dường như đang ngủ.

- Đại Tề, Đại Sở, Thanh Khâu, Tư La bốn quốc gia đối nghịch với Tân Tần quốc, kết cục chỉ có một, đó chính là: Diệt Vong!

Triệu Tinh Hà dõng dạc nói:

- Mà Thanh Long chúng ta! Cũng chỉ có Thanh Long chúng ta, trong tương lai, khi Tân Tần quốc nhất thống thiên hạ, vẫn có thể bảo trì danh hiệu quốc gia!

- Là thuộc quốc.

Giữa đám người trong yến hội, có một võ tướng thật sự không thể chịu đựng được màn diễn thuyết vô sỉ của Triệu Tinh Hà, đứng dậy lạnh lùng nói:

- Lão tử chửi cái vô liêm sỉ nhà ngươi!

Sau đó liền đi ra ngoài.

Đồng thời, lại có vài người đứng lên, có văn thần, cũng có võ tướng. Bọn họ đều tức giận đến đỏ bừng cả mặt, trong đó lại có một văn thần lớn tiếng nói:

- Cho dù là chết trận thì những người chúng ta tuyệt đối không đầu hàng quốc gia hắn! Ngày mà Đại Tề, Đại Sở, Thanh Khâu và Tư La bị tận diệt, là ngày ta lấy thân này hy sinh cho đất nước! Bởi vì ngày đó, Thanh Long quốc, nước không phải nước nữa!

Người còn lại cười lạnh nhìn sắc mặt xanh mét của Triệu Tinh Hà, lớn tiếng nói:

- Điện hạ mời chúng ta tới đây hôm nay, không phải muốn vừa đánh lại vừa kéo, tìm vài người giết lập uy hay sao? Tốt lắm, chúng ta hiện giờ đứng đây, ngươi giết chúng ta là có thể lập uy! Nhưng thưa điện hạ, người đừng quên, còn có một người, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Lại có người tiếp tục nói, cười lớn:

- Ha ha, đúng vậy, Tần Hầu! Chính là Tần Hầu! Nhớ ngày đó, ta còn chán ghét Tần Hầu, cảm thấy hắn làm việc quá mức kiêu ngạo ngang ngược, nhưng từ khi Tần Hầu một cước đá bay cái tên thiên tài không ai bì nổi gì đó tới từ địa phương thần bí, không ta liền ủng hộ cho Tần Hầu! Quốc gia này cho dù là giao cho Tần Hầu cũng hơn là giao cho quân vô liêm sỉ bán nước cầu vinh.

- Đáng giận nhất là, hắn lại còn nói rất đường hoàng nữa chứ!



Có người không chút úy kỵ nói tiếp.

Mọi người cười ha ha, sau đó cùng nhau trao đổi ánh mắt kiên định.

- Huynh đệ, ngươi và ta trước kia thuộc về phe phái khác nhau, nhưng lần này xem ra phải thống nhất một đường rồi!

- Ha ha, Lý huynh sao lại nói thế. Cái gọi là phe phái, đều là đóng cửa bảo nhau mà thôi, là chuyện nhà chúng ta. Nhưng hiện giờ huynh xem, hắn rất nhanh sẽ khiến cho người ta tán gia bại sản đó!

- Thi cốt phụ hoàng của mình còn chưa lạnh, mà không ngờ hắn lại có tâm tình mà đứng đây nói rõ là dõng dạc. Thúi lắm, thật đáng xấu hổ, thật đáng buồn. Buồn cười.

Mấy người này nói chuyện không chút kiêng nể gì, mà căn bản không gọi Triệu Tinh Hà là hoàng đế, miệng nói Thái tử, rõ ràng là không thừa nhận địa vị của hắn.

Triệu Tinh Hà vốn muốn lập uy, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, không ngờ lại có người không sợ sống chết mà nhục mạ hắn. Gương mặt anh tuấn vì phẫn nộ mà kịch liệt vặn vẹo, một thân sát khí tuôn trào.

Hắn đứng dậy, gào lên:

- Bắt những tên nghịch tặc này lại cho ta! Mau! Ta muốn tru di cửu tộc chúng!

- Tới đây! Lão tử không sợ! Gia tộc lão tử cũng không sợ! Làm quân bán nước ư? Sống như thế không bằng chết cho thống khoái!

- Đúng, Tần Hầu về đến, chính là tử kỳ của Triệu Tinh Hà ngươi!

- Tốt, tốt, tốt!

Triệu Tinh Hà liên tiếp nói ba tiếng tốt, áp chế cơn giận ngập trời xuống. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi cười lạnh:

- Tần Hầu? Hắn là cái rắm! Một tên rác rưởi chỉ có Thiên Cấp mà thôi! Rác rưởi! Biết chưa? Hiện giờ ta thật ra lại hy vọng, hy vọng hắn có thể lập tức hiện ra trước mặt! Khi đó hau vị cung phụng sẽ nghiền hắn thành bột! Thành bột! Thành bột!

- Phải không?

Một tiếng nói thản nhiên, rất nhẹ, nhưng ngăn cản tất cả tiếng ồn trong yến hội. Vô cùng rõ ràng truyền tới tai Triệu Tinh Hà.

Hai gã cường giả Phá Thiên bên cạnh Triệu Tinh Hà đang híp mắt, giống như đang ngủ, đồng thời giương mắt lên, trong mắt bắn ra hai đạo tinh quang, chắm chú nhìn về phía cửa đại sảnh, khí thế toàn thân trong giây lát tuôn ra.

Triệu Tinh Hà nghe tiếng nói này, thân mình đầu tiên là không thể nhịn được run rẩy, không dám tin, tuy nhiên lập tức lại hiện lên vẻ mừng như điên, hắn lớn tiếng cười nói:

- Ha ha ha ha, Tần Lập, người dám tới đây? Không ngờ là ngươi lại thực sự dám tới đây chịu chết ! Thật tốt quá, thật tốt quá! Ngày hôm nay ta phải bắt ngươi, phải cho ngươi nếm mùi thiên đao vạn quả! Vì sư phụ của ta báo thù.

Triệu Tinh Hà hướng về phía hai người bên cạnh:

- Hai vị tiền bối, hắn chính là Tần Lập! Nhất định phải bắt lấy hắn!

Triệu Tinh Hà hưng phấn nói xong, bỗng nhiên lại phát hiện, hai vị cường giả vốn núi lở cũng không biến sắc mà giờ phút này, trên mặt lại hiện lên thần sắc vô cùng ngưng trọng.

Mà đối tượng, chính là người đang chậm rãi đi tới. Tần Lập!

- Thái tử điện hạ, không phải là ngươi vẫn rất nhớ đến ra sao? Giờ ta tới rồi đây.

Trên mặt Tần Lập mang theo vẻ thản nhiên châm chọc, nhìn Triệu Tinh Hà.Sau đó, lại chuyển hướng tới hai võ giả cảnh giới Phá Thiên, lạnh lùng nói:

- Cút!