Thiên Thiên ngồi ngây ngốc trong căn phòng xa hoa, trước mắt nàng các cung nữ dùng mọi cách để khuyên bảo an ủi. Nhưng nàng không nói một câu, không ăn một miếng, mặt không chút thay đổi ngồi im một chỗ, đoan trang như một bức họa.
Lúc này, từ bên ngoài truyền tới tiếng người chua ngoa:
- Tiểu nha đầu kia còn chưa chịu ăn cơm nói chuyện sao?
Một cung nữ thấp giọng nói:
- Đúng vậy, Thiên Thiên công chúa đã không ăn không uống mấy ngày rồi.
- Hừ, người Thanh Long quốc các ngươi thật là ti tiện! Công chúa cái chó má gì chứ, ta vốn không để vào mắt! Cho mình là thiên kim tiểu thư sao? Chê cười!
- Bà mai, sao có thể nói như vậy chứ?
Bốp!
Một tiếng giòn tan vang lên.
- Đồ đê tiện, dám cãi lời ta. Các ngươi dám quản? Không có giáo dục! Người Thanh Long quốc các ngươi đều giống vậy sao?
Người có tiếng nói chua ngoa kia vênh mặt hất hàm sai khiến, mười phần kiêu ngạo.
Ngoài cửa vang lên tiếng khóc âm ỉ.
Khuôn mặt Triệu Thiên Thiên vẫn đờ đẫn như trước, không có chút biểu tình gì, nhưng con mắt vốn linh động lại tràn ngập phẫn nộ.
Cánh cửa bị đẩy ra, một phụ nhân hơn năm mươi tuổi đi vào, vẻ mặt dữ tợn, cặp mắt ác độc, sắc bén như diều hâu, lạnh lùng nhìn lướt qua cung nữ đang an ủi Thiên Thiên, nói:
- Ngươi, đi ra ngoài.
- Nhưng, bệ hạ nói…
Cung nữ này đứng dậy, dường như sợ hãi phụ nhân kia, vẻ mặt khó xử.
- Ít lôi bệ hạ ra dọa ta đi, ngươi là cái gì? Đã quên mình là người nước nào rồi sao? Đối với một tiểu nha đầu dị quốc thì khách khí cái gì? Hừ, ngươi không cấp cho cô ta chút nhan sắc thì cô ta có thể đi vào khuôn khổ sao? Đi ra ngoài!
Phụ nhân điêu ngoa cắt lời cung nữ, đuổi nàng ra ngoài.
Vừa đi vừa lắc eo, tới ngồi trước mặt Triệu Thiên Thiên, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
- Ăn đi, sao nào, còn muốn ta phải ép ngươi sao?
Triệu Thiên Thiên ngẩng đầu, thực lực của nàng đã đạt tới Huyền cấp bậc năm, sau khi được Tần Lập tẩy tủy, tốc độ tu luyện đã tăng lên cực kỳ nhanh.
Nhưng lúc ấy Triệu Tinh Hà vì bức bách muội muội vào khuôn khổ, đã cho nàng ăn một loại dươc, sau khi ăn vào cả người sẽ vô lực, căn bản không thể vận lên được chút nguyên lực nào.
Tới Tân Tần quốc rồi, loại dược này cũng chưa từng gián đoạn, mỗi lần đều bị thứ này mạnh mẽ cưỡng chế, cho nên, đối với phụ nhân điêu ngoa này có thể nói là thống hận tới cực điểm.
Triệu Thiên Thiên lạnh lùng nhìn phụ nhân, sau đó lạnh nhạt nói:
- Ngươi không sợ ta thật sự thay đổi suy nghĩ, một lòng trở thành phi tử của bệ hạ, sau đó trả thù ngươi sao? Ngươi dựa vào cái gì mà dám động vào người của ta?
- Ha ha, sợ, ta sợ chết mất!
Lão phụ nhân lạnh lùng cười, vẻ mặt khinh thường nói :
- Tiểu nha đầu, ta cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, trả thù ta? Ngươi nằm mơ đi! Ngươi có biết thân phận thực sự của ta không? Hừ, lão thân là vú nuôi của đương kim hoàng hậu! Ta là người của hoàng hậu! Ngươi là cái thá gì? Một kẻ đáng thương dùng để giao dịch mà thôi!
Lão phụ nhân nói xong, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, vẻ mặt độc ác đứng dậy, cúi người, lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Thiên, nói :
- Ngươi nhất định không có kết cục tốt đẹp! Ngươi biết không? Thanh Long quốc các ngươi đã xảy ra chuyện lớn rồi đó, khanh khách, muốn biết chuyện gì không?
Lão phụ nhân cười đắc ý, nói tiếp :
- Muốn biết thì nói, ăn cơm đi, đừng có tỏ vẻ sống dở chết dở nữa, ta liền nói cho ngươi !
Triệu Thiên Thiên cười ảm đạm, ánh mắt cũng khinh thường nhìn vẻ mặt dữ tợn của phụ nhân, nói :
- Ta không có hứng thú !
Lão phụ nhân nâng tay tát Triệu Thiên Thiên một cái, mắng:
- Đồ đê tiện! Ngươi không muốn biết ta cũng nói. Hoàng đế ca ca của ngươi bị người mà ngươi thích giết chết đó. Khách khách lạc (Tiếng cười), thế nào, tin tức này ngươi có thích nghe không? Nhị ca ngươi lên đài, tên tiểu tiện chủng không thức thời kia lại dám có thái độ đối nghịch với Tân Tần quốc. Quốc gia các ngươi bị diệt vong chỉ trong sớm tối mà thoi! Ngươi cho là, một công chúa vong quốc như ngươi còn có gì đáng để kiêu ngạo hả?
Khuôn mặt Triệu Thiên Thiên cuối cùng cũng đã xúc động, nàng đứng bật dậy, hai mắt bắn ra hàn quang, sẵng giọng hỏi:
- Thật sao?
- Hừ, ngươi sợ sao? Nói cho ngươi biết, thành thành thật thật nghe lời ta, còn có thể chịu ít đi đau khổ, bằng không, về sau ta sẽ cho ngươi nếm đau khổ thường xuyên đó!
Vẻ mặt lão phụ nhân ác độc, cười lạnh nói.
Triệu Thiên Thiên bỗng nhiên có chút thất thần ngã ngồi trên ghế, khóe miệng dần dần hiện lên nụ cười trào phúng nồng dậm, lẩm bẩm:
- Giết tốt lắm, giết tốt lắm.
Hai hàng nước mắt trong suốt từ hai bên má Triệu Thiên Thiên chảy xuống. Nàng vẫn còn nhớ rõ, đêm hôm đó, khi nàng và phụ hoàng đang bàn luận về Tần Lập, Thái tử ca ca mang theo một lão già mặt không chút thay đổi xông vào, sau đó chỉ vào phụ hoàng rống to.
Hắn hỏi phụ hoàng vì sao muốn phế hắn, phụ hoàng cái cọ với hắn, không ngờ lão già kia đột nhiên ra tay, một chưởng đánh chết phụ hoàng, sau đó Thái tử ca ca ôm thi thể phụ hoàng khóc lớn, một câu không nói, thậm chí không trách cứ lão già vừa ra tay một câu.
Triệu Thiên Thiên đã không còn là trẻ con nữa, nàng sao không biết, phụ hoàng vì sao chết? Nhưng, nàng có năng lực gì đây? Có thể nói cho ai?
Đều nói ở một nơi thần bí nào đó của Triệu gia, cũng có tổ tiên thực lực rất cao, nhưng nàng làm sao có thể liên hệ với họ được đây. Bí mật này chỉ có lịch đại hoàng đế, mới được biết.
Một khắc phụ hoàng chết, trái tim Triệu Thiên Thiên đã chết một nửa. Nàng không rõ, vì cái gì, đang êm đẹp mà ca ca lại cho người giết phụ hoàng, chẳng lẽ, hai chữ quyền thế này, lại mê người đến vậy hay sao? Thậm chí có thể khiến con người đến cả thân tình cũng không cần sao? Nàng hận người đại ca này, hận hắn vô tình vô nghĩa, hận hắn cho người giết phụ hoàng. Nhưng, hắn cũng là ca ca nàng! Hiện giờ chợt nghe tin hắn chết, Triệu Thiên Thiên trong lòng mờ mịt, nàng không biết, mình nên cảm thấy may mắn vì đại cừu của phụ hoàng được báo, hay phải bi thương vì mình nhà ta cửa nát.
Nhìn Triệu Thiên Thiên điềm đạm đáng yêu ngồi yên, lặng lẽ rơi lệ, khuôn mặt trắng nõn còn hằn dấu tay đỏ tươi, lão phụ nhân chẳng những không có nửa điểm đồng tình, ngược lại còn tràn ngập vui sướng được thấy người khác gặp họa.
Bà ta tiếp tục nói kích:
- Thế nào? Tin tức này thật khiến ngạc nhiên vui mừng chứ? Ta còn nghe nói, tiểu tình nhân của ngươi còn muốn đến Tân Tần quốc cứu ngươi đó, chậc chậc, thật là làm cho người ta cảm động mà! Đáng tiếc, bệ hạ đã bày ra thiên la địa võng cho người này! Chỉ cần hắn dám đến, nhất định sẽ chết không có đất chôn! Cho nên, ngươi hãy dẹp cái tâm tư này đi, thành thành thật thật làm một công chúa vong quốc đi.
- Ăn cơm!
Lão phụ nhân nói xong, lạnh lùng quát.
Triệu Thiên Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, vươn tay ngọc nhẹ nhàng xoa xoa gò má của mình, cười lạnh nói với lão phụ nhân:
- Nếu hắn tới đây, ngươi nhất định chết!
Lão phụ nhân cười lạnh, bê bát canh đã nguội lạnh trên bàn lên, hắt tới mặt Triệu Thiên Thiên.
Tuy rằng chân tay Triệu Thiên Thiên mềm nhũn, nhưng phản ứng của võ giả vẫn còn. Thân mình né khỏi bát nước canh, nhưng vẫn còn chút ít nước canh dính lên người Triệu Thiên Thiên.
Triệu Thiên Thiên cũng nổi lòng ác độc, nắm một cái chén trên bàn ném về phía phụ nhân. Lão phụ nhân này chỉ là một người bình thường, hơn nữa không ngờ tới tiểu nha đầu này lại dám phản kích lại mình, không né tránh kịp, bị cái chén nện lên mặt, lập tức hét thảm một tiếng, trên mặt đầy các loại đồ ăn.
Mụ điên cuồng gào lên:
- Tiểu tiện nhân, ta muốn giết ngươi!
Lúc này, cung nữ Triệu Thiên Thiên mang tới cùng với người cung nữ Tân Tần quốc bị đuổi ra chạy tới, đẩy cửa vào, thấy lão phụ nhân vẻ mặt đầy đồ ăn, còn vương chút máu, đang giương nanh múa vuốt lao về phía Triệu Thiên Thiên. Hai người nhanh chóng chạy tới, giữ chặt lão phụ nhân.
Lão phụ nhân điên cuồng giãy dụa, cả giận nói:
- Hai con tiện nhân này, dám ngăn cản ta, hôm nay ta liền thu thập cả hai các ngươi luôn!
Lúc này, Triệu Thiên Thiên đã động thân, rút một chiếc trâm ngọc trên đầu xuống, tuy rằng chân tay mềm nhũn nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất, đi tới trước mặt lão phụ nhân hung ác tàn bạo, vung tay lên, cây trâm ngọc hung hăng đâm về phía mắt lão phụ nhân.
Hai cung nữ vốn không nghĩ tới Triệu Thiên Thiên lại phản ứng như vậy, muốn ngăn cản đã không kịp rồi. Chợt nghe thấy lão phụ nhân rống lên một tiếng thảm thiết, một con mắt đã bị đâm thủng. Trong mắt Triệu Thiên Thiên lóe lên hào quang điên cuồng, rút cây trâm ngọc ra, đâm xuống yết hầu!
Hai cung nữ đều bị một màn trước mắt dọa cho ngây ngốc, căn bản là không kịp phản ứng.
Phụp!
Cây trâm ngọc dài bằng bàn tay không đâm sâu hết vào cổ họng. Ngay sau đó, Triệu Thiên Thiên lại rút ra, lại đâm vào, cứ thế lặp lại mười mấy lần.
Giết chết nữ nhân ác độc kia!
Khuôn mặt dính đầy đồ ăn kia biểu tình vặn vẹo, đôi mắt trợn trừng, bị sợ hãi và khó tin chiếm cứ. Yết hầu bị đâm rách toạc, máu tươi ồng ộc trào ra.
Phẫn nộ đã tích tụ quá lâu trong lồng ngực Triệu Thiên Thiên hoàn toàn được phát tiết, nắm tay trắng nõn dính đầy máu, ngã ngồi xuống đất, dựa vào bàn. Trên mặt nàng nở nụ cười mỹ mãn.
Triệu Thiên Thiên nhìn cung nữ ngoãn kia, nói:
- Ta sẽ không liên lụy tới ngươi, đi nói cho hoàng hậu, nói, bà vú của bà ta, bà mai cao quý của hậu cung Tân Tần quốc, bị ta giết!
Triệu Thiên Thiên tràn ngập áy náy nhìn thị nữ của mình, thở hổn hển nói:
- Mẫn nhi, thật xin lỗi, ta đã làm phiền đến em rồi.
Thị nữ Triệu Thiên Thiên chảy nước mắt, liều mạng lắc đầu:
- Công chúa, nô tỳ chết không hối hận! Người xả giận cho nô tỳ, trong lòng nô tỳ vô cùng cảm kích, nguyện chết cùng người.
Khóe miệng Triệu Thiên Thiên nở nụ cười thản nhiên. Ánh mắt nàng vô cùng kiên định nói:
- Chúng ta sẽ không chết, ta tin tưởng chàng, nhất định chàng sẽ tới.
Thị nữ Mẫn Nhi chảy nước mắt hỏi:
- Là Hầu gia sao?
- Phải.
- Nhưng, mụ đàn bà đã chết này chẳng phải nói, Tân Tần quốc đã bày ra thiên la địa võng sao?
Mẫn nhi lo lắng nói.
- Không sợ, chàng nhất định có biện pháp.
Khuôn mặt Triệu Thiên Thiên chớp động lòng tin kiên định, vốn còn dính vào vết máu nhưng nhìn qua lại khiến người ta thấy một cảm giác thánh khiết khác thường.
- Ta muốn xử tử con tiểu tiện tỳ kia.
Trong một gian cung điện hoa lệ nhất trong hậu cung Tân Tần quốc, tiếng một nữ nhân gầm gừ tràn ngập phẫn nộ vang lên.