Tần Lập khống chế uy áp bản thân đến mức lô hỏa thuần thanh, chỉ nhắm vào những người bên trong cung điện. Dù cho các vệ binh ở ngay bên ngoài kia, cũng không cảm giác được có gì bất thường.
Triệu Thiên Thiên nhảy vào trong lòng Tần Lập, yên lặng rơi lệ. Nàng không dám khóc lớn tiếng, sợ khiến cho đám thị vệ bên ngoài hoài nghi, nhưng loại kích động ở trong lòng khiến nàng không khống chế được cảm tình của mình.
Nàng ở trong mắt Tần Lập, còn thuộc về tuổi thiếu nữ còn nhỏ, phải chịu đựng rất nhiều thứ vốn không phải nàng có thể thừa nhận. Có thể kiên trì đến bây giờ còn chưa ngã gục, đã coi như dũng khí hơn người rồi!
Tần Lập khẽ vỗ vỗ lưng Triệu Thiên Thiên, sau đó nhìn về phía Mẫn nhi vừa tỉnh lại cười cười, ôn nhu nói:
- Cứ yên tâm, ta sẽ không bỏ cô lại!
- Hầu gia! Cuối cùng ngài cũng tới rồi! Hu hu...
Mẫn nhi bụm mặt, nước mắt tràn qua kẽ tay.
Những người khác dưới uy áp của Tần Lập, ngay cả lên tiếng cũng không nổi, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi!
Tần Lập cười lạnh, buông Triệu Thiên Thiên ra, thân thể giống như một làn khói xanh điểm chặn huyệt đạo của những người này lại, mới nói với Triệu Thiên Thiên:
- Thiên Thiên! Tới đây nằm lên lưng ta, ta mang các người rời đi!
Tần Lập nói xong, tìm trong cung điện một cây bút, thoăn thoát viết xuống một hàng chữ. Sau đó cầm lấy cây bút lông nhẹ nhàng đâm xuống bàn, đầu bút lông mềm mại lại giống như lưỡi dao sắc bén đâm thật sâu vào chiếc bàn đóng bằng gỗ Tử Đàn! Dựng thẳng ở nơi đó, không chút lung lay!
Sắc mặt Triệu Thiên Thiên ửng đỏ, nhưng không có bất cứ do dự nào, nàng biết Tần Lập đi đến nơi này đã mạo hiểm phiêu lưu rất lớn. Tần Lập đi tới trước mặt Mẫn nhi nói một câu:
- Đắc tội!
Một tay lấy kẹp Mẫn nhi, tay kia kéo lấy Hoàng hậu, thân thể theo lỗ thủng kia im hơi lặng tiếng bay lên không.
Các võ giả Thiên cấp bên ngoài, căn bản không thể phát hiện ra ngay ở trước mặt bọn họ, lại xảy ra loại chuyện này!
Mãi cho đến khi các thái giám được phái ra ngoài mang theo một đám phi tần trở về, mới phát hiện một đám người trong cung điện cứ như những bức tượng gỗ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi. Hoàng hậu cùng công chúa Thanh Long quốc, với thị nữ kia cũng đã không thấy đâu nữa!
Mà ở trên đỉnh cung điện cao cao, lại có một lỗ thủng thật lớn!
Lập tức toàn bộ hậu cung hoàng thành, một mảnh gà bay chó sủa!
Hoàng đế Thôi Khởi trong lòng dấy lên nỗi kinh hãi vô cùng, dưới sự bảo vệ của mười mấy võ giả Phá Thiên cảnh trực tiếp vọt tới tẩm cung Hoàng hậu. Các võ giả này trước tiên bó tay với những người bị điểm huyệt đạo, sau đó nhìn lại cây bút lông bị cắm trên bàn, toàn bộ sắc mặt đại biến!
Bằng vào thực lực của bọn họ, tự nghĩ dù có làm được thì cây bút lông kia tất nhiên cũng sẽ hỏng mất. Nhưng mà, cây bút lông kia bị Hoàng thượng tự tay rút lên, không ngờ màu sắc vẫn như mới, nước mực còn đậm, giống như vừa mới nhúng vào nghiên mực!
Thôi Khởi nhìn thoáng qua mấy chữ lớn rồng bay phượng múa trên trang giấy, lập tức vẻ mặt phát cuồng vò nát tờ giấy kia, hung hăng đập xuống đất.
Nhưng cũng có vài người thấy được những gì trên đó, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: "Hoàng đế Tân Tần Quốc! Nếu như ngươi muốn Hoàng hậu của mình bị lột hết quần áo ném vào bên trong thanh lâu, cho ngươi mấy cái mũ xanh, ngươi cứ phái người truy sát lão tử đi! Nếu ngươi nghe lời, chạng vạng ngày mai là có thể nhìn lại Hoàng hậu âu yếm của ngươi rồi!"
Thôi Khởi sắc mặt tái mét, ngực phập phồng kịch liệt. Là một người đến từ nơi thần bí, hắn căn bản không quan tâm đến sống chết của một nữ nhân thế tục, nhưng hắn phải lo lắng đến mặt mũi của mình.
Nếu là Hoàng hậu của hắn bị người ta phát hiện trong thanh lâu, ai cũng có thể chạm vào. Như vậy, toàn bộ mặt mũi Tân Tần Quốc cũng tổn thất tan nát hết!
- Tần Lập! Trẫm và ngươi thề không đội trời chung!
Đôi mắt Thôi Khởi phiếm hồng, chứa đựng tràn ngập lửa giận. Nghiến răng nghiến lợi nói:
- Truyền lệnh xuống dưới, ba ngày sau đại quân xuất phát, đánh thẳng về năm nước phía đông.
- Bệ hạ! Vậy có cần chúng ta ra trận hay không?
Một đám võ giả Phá Thiên cảnh cảm giác mặt mũi không còn ánh sáng, thấp giọng nói.
- Không cần!
Thôi Khởi phất tay cắt lời đối phương, vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Tiểu tử kia là người điên, một tên ngu ngốc chết tiệt. Lẽ nào các ngươi không nghe nói Hoàng đế Thanh Long quốc chính là chết ở trên tay hắn hay sao? Chết tiệt, Hoàng đế hắn còn dám giết, còn có gì hắn không làm được, thật...thật là con mẹ nó!
Có thể khiến cho quân chủ một nước lớn mở miệng mắng người như thế, thành tựu này của Tần Lập quả nhiên là xưa nay hiếm...
Hai sư huynh đệ họ Võ trở về từ Thanh Long quốc nhìn thoáng qua vị lão già họ Hỏa kia, không hẹn mà cùng hừ trong mũi một tiếng. Tuy rằng không nói chuyện, nhưng sự cười nhạo cùng châm chọc ẩn chứa bên trong một tiếng hừ này, dù cho ai cũng có thể nghe ra được
Đừng nói hai người này chỉ hừ một tiếng, dù là châm chọc trực tiếp ngay trước mặt, thì lão già họ Hỏa kia cũng chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng. Đối phương có thể không coi các võ giả Phá Thiên cảnh bọn họ vào đâu, chẳng những mang đi người muốn cứu, còn bắt giữ cả Hoàng hậu một nước ngay trước mắt bọn họ. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, mặt mũi Tân Tần Quốc thoáng cái quét sạch hết!
Sắc mặt Thôi Khởi âm trầm nói:
- Chuyện này không ai được truyền ra ngoài! Ai dám truyền ra, ta tất tru cửu tộc hắn!
Nói xong phất tay áo, xoay người nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Trong trời đêm, thân thể Tần Lập giống như một con đại bàng, nhanh chóng xẹt qua những nóc nhà trùng trùng. Một hơi vượt qua trăm thước, mới nhẹ nhàng đạp trên nóc nhà một cái, một lần nữa bay đi. Mang theo hai nữ nhân trong lòng cũng không coi như nặng lắm, không có chút ảnh hưởng tới khinh công của Tần Lập. Nhưng hắn vẫn không lựa chọn bay lên, bảo tồn thể lực để ứng phó tình huống nguy hiểm tùy thời có thể xuất hiện.
Thẳng đến khi ra khỏi thành hơn ba mươi dặm, Tần Lập mới dừng chân đứng ở trên đường, trước thả Mẫn nhi xuống, sau đó mới nói với Triệu Thiên Thiên đã ngủ trên lưng hắn:
- Thiên Thiên! Tỉnh lại!
Triệu Thiên Thiên mở mắt mơ mơ màng màng, cảm giác nằm trên lưng Tần Lập thật là hết sức an toàn. Dưới tinh thần hết sức uể oải nàng lại ngủ mất, có chút xấu hổ lè lưỡi. Triệu Thiên Thiên nhảy xuống khỏi lưng Tần Lập, thấy Hoàng hậu bị Tần Lập ném sang một bên, Triệu Thiên Thiên lập tức quên hết cơn buồn ngủ.
- Tần Lập! Có thể giao nữ tiện nhân này cho muội được không?
Giọng Triệu Thiên Thiên lạnh băng, truyền vào trong tai Hoàng hậu, càng khiến nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
- Được!
Tần Lập nói xong, tiện tay cởi bỏ huyệt đạo của Hoàng hậu.
Hoàng hậu cảm giác mình có thể nói được, lập tức lạnh run run cầu xin:
- Đừng có giết ta! Đừng giết ta mà! Các ngươi muốn cái gì ta cũng đều có thể thỏa mãn cho các ngươi. Chỉ cần đừng giết ta.
Nhìn Hoàng hậu cường quốc run run thành một cụm, trên mặt đều tràn đầy sợ hãi, khóe miệng Triệu Thiên Thiên hiện lên một tia cười khinh thường thật sâu:
- Ta nói rồi: gà mái vĩnh viễn chỉ có thể là gà mái! Sẽ không thể biến thành Phượng Hoàng được! Chỉ bằng tiền đồ của ngươi, ta cũng không đáng giết ngươi! Mẫn nhi! Vừa rồi ả ta muốn đối xử với ngươi thế nào? Ngươi muốn trả thù thế nào cứ làm thế đó, có bản cung cùng Tần hầu chống cho ngươi!
- Ta là gà mái, ta là đồ đê tiện. Thiên Thiên công chúa! Ngài là đại nhân đừng trách cứ tiểu nhân. Mẫn nhi cô nương! Ta sai rồi, ta không nên đối xử với các ngài như vậy, các ngài bỏ qua cho ta một mạng đi!
Dưới áp lực, tinh thần Hoàng hậu hoàn toàn tan vỡ, nước mắt nước mũi tràn ra quỳ đó cầu xin. Dù cho Mẫn nhi một lòng muốn giết nàng ta cũng cảm thấy vô sỉ, đi qua hung hăng tát cho nàng một bạt tay, sau đó mắng:
- Tiện nhân! Tự tát mình đi!
- Ta tát, ta tát, ta là tiện nữ... Bốp, bốp, bốp, bốp!
Nhìn Hoàng hậu quỳ ở kia, quần áo hoa lệ nhưng vẻ mặt kinh hoảng hung hăng tự tát mặt mình, Tần Lập chỉ có thể im lặng lắc đầu. Trong lòng nói Triệu Thiên Thiên thật đúng là không sai, có người dù là sinh ở dân gian, cũng có một thân kiêu ngạo thà chết chứ không chịu khuất phục, ví như Lý Cầm cô nương mình cứu kia. Cũng có người dù là cả đời ở trong phú quý, nhưng chỉ cần lột bỏ lớp vỏ ngụy trang ra, trong bộ khung vẫn là một kẻ yếu ớt, nhu nhược sợ chết.
- Chúng ta đi thôi.
Thấy Triệu Thiên Thiên cùng Mẫn nhi cũng đã có chút không chịu được, Tần Lập nói.
Triệu Thiên Thiên vẫn nằm trên lưng Tần Lập như trước, lúc này Mẫn nhi bị Tần Lập ôm ngang ở phía trước. Tần Lập giống như sau đầu có mắt, quay lại nói với Hoàng hậu đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt oán độc:
- Tắt ý nghĩ trả thù này đi! Đừng nghĩ rằng luôn luôn có ngày sẽ làm gì được chúng ta. Trước nói ngươi không có tư cách đó, mặt khác tin rằng qua đêm này Hoàng hậu Tân Tần Quốc sẽ đổi người khác. Ngươi tự mình cầu phúc đi!
Tần Lập nói xong, thân người vụt lên trời bay đi.
Hoàng hậu tự tát mặt mình đến sưng vù, ngã ngồi dưới đất gào khóc.
Hơn hai tháng sau, ba người đã trở lại Thanh Long quốc, lúc này đang ở trên đường đi tới thành Hoàng Sa.
Thu đi đông đến, thời gian thoi đưa. Đảo mắt Tần Lập đã đi đến thế giới này ba năm, tuổi thực tế của hắn cũng đã mười lăm tuổi, mắt thấy một năm mới lại buông xuống.
Triệu Thiên Thiên không muốn quay trở lại hoàng thành nữa, nàng muốn hoàn toàn quên đi quá khứ, quên đi tất cả những gì không vui. Bởi vì nàng sợ trở về hoàng cung, sẽ nghĩ đến những chuyện quá khứ.
Nhất là đối với ca ca Triệu Tinh Hà, Triệu Thiên Thiên càng không biết làm sao có thể nhìn lại hắn. Hắn hại chết phụ hoàng nàng sùng kính yêu quý nhất, nhưng lại chết trong tay nam nhân mình thích nhất này.
Nhị ca vốn rất thân cận, hôm nay cũng trở thành Hoàng đế. Trong hoàng cung đã không còn phụ hoàng nàng yêu nhất, cũng không có mẫu hậu yêu thương nàng, nàng còn quay về làm gì?
Cho nên Triệu Thiên Thiên chuyển cho Nhị ca một phong thư, nói mình đi theo Tần Lập, bảo hắn không cần lo lắng...
Kỳ thật cảm tình của Triệu Thiên Thiên hiện tại đối với Tần Lập cũng hết sức phức tạp. Nói không thích vậy thật là không thể nào, thiếu nữ mới mười bốn tuổi này gần như đưa tất cả cảm tình đặt trên người Tần Lập. Nhưng dù sao Tần Lập cũng tự tay giết đại ca của nàng, kẻ kia đáng chết, nhưng chết trên tay Tần Lập đối với nàng cũng có ảnh hưởng ít nhiều. Muốn cởi bỏ khúc mắc này, cũng chỉ có thời gian chậm rãi xoa dịu.
Tiến độ đi đường của ba người cũng không nhanh, Thanh Long quốc từ lúc Triệu Tinh Hải đăng cơ, cũng đồng thời bắt đầu chuẩn bị chiến tranh. Khắp nơi đều tràn ngập hơi thở khẩn trương, chẳng qua những điều này không có liên quan gì đến Tần Lập. Tần Lập luôn luôn tin tưởng nhất định Triệu Tinh Hải có năng lực liên hệ với tổ tiên Triệu gia.
Hơn nữa Tân Tần Quốc làm như vậy, khẳng định cũng đã sớm khơi dậy bất mãn của nhiều người. Chiến tranh giữa các nước, Tần Lập không hề có hứng thú.
Nhìn tường thành Hoàng Sa nguy nga trang trọng trước mắt, trong lòng Tần Lập lẩm bẩm: Thành Hoàng Sa, Tần Lập ta đã trở về!