Duy Ngã Độc Tôn

Chương 238: Chọc ta nữa thì giết ngươi


Lão bản nghe nói bọn họ muốn đi xe ngựa qua bên kia, căn bản là không dám đáp ứng, cuối cùng dưới số tiền lớn của Tần Lập, mới chịu gật đầu.

Người đánh xe được phái tới, cũng là dũng phu được trọng thưởng (ý nói trả tiền nhiều là có người nhận).

Bởi vì chiến tranh nhiều năm, trên cơ bản giữa hai quốc gia đã đoạn tuyệt tất cả mọi sự qua lại. Biên cảnh phong tỏa toàn bộ, muốn qua chẳng những phải cho quân trấn thủ biên cảnh tiền bạc, còn muốn tìm nơi người ở thưa thớt mới đi.

Tuy nhiên, chuyện này đối với Tần Lập mà nói, căn bản không thành vấn đề, nói cho người đánh xe kia: Đường nào gần thì cứ đi đường đó!

Xa phu thầm nghĩ: “Đường nào gần thì đi? Đó không phải là muốn chết sao!”

Bởi vì con đường ngắn nhất giữa Tân Tần quốc và Đại Tề quốc, đề phòng rất sâm nghiêm, nơi đó có số lượng lớn quân trông coi. Hơn nữa, cách ăn mặt công tử đại gia như Tần Lập, còn mang theo hai người con gái tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, rõ ràng chính là đưa đồ ăn cho người ta!

Những quân trấn thủ này cũng không quan tâm ngươi là công tử của gia tộc nào, chỉ cần ngươi không phải hoàng tộc của Tân Tần quốc, như vậy hết thảy sẽ không được bọn họ để trong mắt.

Cuối cùng, Tần Lập đành phải nói cho xa phu nhát gan này đi đường nào cũng không có việc gì, rồi cong ngón tay bắn ra, một luồng kình lực làm cho cự thạch cao hơn một người ở ven đường nát bấy.

Cử chỉ này của Tần Lập thiếu chút nữa dọa xa phu này vỡ mật, đến lúc này hắn mới biết được, nguyên lai người thanh niên anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, không ngờ là một cao thủ tuyệt thế thâm tàng bất lộ!

Lúc này, hắn rốt cục thở phào, không sợ hãi nữa.

Thượng Quan Thi Vũ gần về đến nhà, lời nói rất ít, hai năm nay Tiểu Hồ Ly ở cùng một chỗ với Tần Lập, càng ngày càng giống như nhân loại. Tuy nhiên thấy Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ dường như cũng có dáng vẻ tâm sự, cũng không nói nhiều.

Hơn nửa tháng sau, rốt cục đi tới biên cảnh. Tuy rằng đã biết thực lực của Tần Lập nhưng trong lòng người đánh ngựa này vẫn rất không yên, quân trấn thủ biên cảnh hàng ngàn hàng vạn, một người một miếng nước bọt cũng có thể làm chết đuối mấy người bọn họ. Nếu không phải công tử phú quý này có được một thân thực lực cường đại, lại thuận tay xuất ra hai trăm hoàng kim thuê xe ngựa của hãng bọn họ, chắc hắn tuyệt sẽ không chạy một chuyến này.

Nếu hắn bình yên vô sự còn sống trở lại, như vậy cả đời này, hắn có thể không lo chuyện cơm áo! Xa phu là tiểu nhân vật, tự nhiên cũng biết tính toán, đó cũng là cách sống của tiểu nhân vật.

- Đứng lại!

Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.

Xe ngựa ở tuyến đường vào biên cảnh, quả nhiên bị ngăn cản lại. Xa phu mặt nở nụ cười, thuận tay nhét một tấm ngân phiếu trăm lượng vào trong tay quân trấn thủ kia.

Quân trấn thủ kia nhìn lướt qua, hơi sững người, hai trăm bạc trắng, cũng không phải một số tiền nhỏ nha! Đối với người thường mà nói, đây quả thực là một khoản tiền lớn!

Lúc này trong lòng hắn khẽ động, mặt không chút thay đổi, hỏi:

- Người nào trong xe? Không biết hiện tại biên cảnh đã bị phong bế sao?

Người đánh xe ngựa cười hắc hắc, nói:

- Là công tử của một đại nhân vật, mang theo gia quyến đi thăm người thân ở Đại Tề quốc. Quân gia nể mặt, khi tiểu nhân trở về có thâm tạ!

Quân trấn thủ này thật sự có chút động tâm. Trên thực tế, hiện tại tuy rằng chiến sự khẩn trương, hoạt động kinh doanh bình thường giữa hai quốc gia cũng đã ngưng hẳn. Nhưng chung quy sẽ có người cần xuất, nhập cảnh. Cho nên, bình thường chỉ cần không phải nhân vật đặc biệt, đám quân trấn thủ bọn họ cũng thu một chút bạc cho đối phương qua.

Quân trấn thủ này hơi gật gật đầu, nói:

- Ta trước nhìn xem đó là người nào!

Không đợi người đánh xe ngựa lên tiếng, quân trấn thủ này liền đến xe có bốn con ngựa kéo, mở cửa xe ra. Quân trấn thủ này liền mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt, tròng mắt nhìn đăm đăm, nước miếng thiếu chút nữa trực tiếp chảy ra.

- Quân gia! Được chưa ạ?

Người đánh xe ngựa cảm thấy không có vấn đề quá lơn. Dù sao một trăm lượng bạc, một người cùng khổ, cả đời cũng kiếm không được nhiều tiền như vậy! Nếu quân trấn thủ gác ở nơi này, nói vậy quân lương cũng sẽ không nhiều lắm, cũng không tin hắn không động tâm.

- Ồn ào cái gì? Cút qua một bên cho ta!

Một tiếng “rầm”, quân trấn thủ này đóng cánh cửa xe ngựa này thật mạnh, sau đó lớn tiếng nói:

- Chiếc xe này cần phải đi vào quân doanh kiểm tra! Ta hoài nghi người bên trong có liên quan đến gian tế địch quốc!

Người đánh xe ngựa lập tức ngơ ngẩn tại chỗ, khóc không ra nước mắt, nói:



- Quân gia! Ngài không thể làm như vậy! Lúc nãy ta rõ ràng...

Bốp!

Quân trấn thủ này hung hăng cho người đánh xe ngựa này một cái tát, giọng nói vô cùng lạnh lẻo, nói:

- Ngươi rõ ràng làm sao?

Người đánh xe ngựa bụm mặt, cầu xin nói:

- Quân gia! Ta sai rồi, ta đáng chết, cầu ngài bỏ qua cho ta đi!

- Hừ! Ai muốn ngươi làm gì chứ? Ngươi có thể cút!

Quân trấn thủ này cười lạnh lùng, sau đó trực tiếp đi qua, muốn kéo xe ngựa về hướng quân doanh.

Hai mỹ nữ phong hoa tuyệt đại ở bên trong, nếu như có thể hiến cho tướng quân trấn thủ nơi này, một trăm lượng bạc đó tính cái rắm! Ít nhất hắn cũng có thể có được danh hiệu phó tướng! Từ nay về sau thăng quan tiến chức giống như diều gặp gió!

Quân trấn thủ này không tin mấy người trong xe ngựa là con cháu đại gia gì nữa. Con cháu đại tộc thực sự, người nào xuất hành mà không có một đoàn tùy tùng đi theo để bảo tiêu, như thế nào một mình trên đường chứ? Rõ ràng chỉ là con cháu tiểu gia tộc bình thường, rơi vào trong tay ta, coi như các ngươi không may!

Quân trấn thủ suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy không có chút không thích hợp, sau đó liền cảm giác hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, mọi âm thanh dường như cách hắn càng ngày càng xa! Trong mắt hắn bỗng nhiên bắn ra sự sợ hãi tràn ngập, muốn la lên, lại phát hiện mình căn bản hô không ra!

Người đánh xe ngựa lấy tay bụm mặt, trong mắt bắn ra hào quang khó tin, nhìn thấy một màn trước mắt, giống như thấy quỷ. Quân trấn thủ khí lực cường tráng kia không ngờ đứng bất động ờ đó nửa ngày, sau đó một tiếng bùm.

Lúc này trong xe truyền đến giọng nói bình tĩnh của công tử kia:

- Sư phụ! Lên xe chạy đi!

- Hả? Được, được! À? Chúng ta đi đường nào?

Người đánh xe ngựa bỗng nhiên hồi phục tinh thần lại, hỏi với vẻ đau khổ, thầm nghĩ: “chẳng lẽ còn muốn vượt qua biên giới sao? Vậy có khác gì muốn chết chứ?” Lại không nghĩ rằng, vị kia trong xe đúng là nghĩ như vậy!

- Tự nhiên là quá cảnh! Không việc gì, ngươi cứ đánh xe đi, sau đi đến đó, ta sẽ cho ngươi một trăm hoàng kim!

Người đánh xe ngựa thiếu chút nữa ngã từ trên xe xuống, một ngụm cắn đầu lưỡi mình, nhe răng trợm mắt nửa ngày, vẻ mặt rung động và khó tin. Mà lúc này, dị thường bên này rốt cục cũng khiến quân trấn thủ biên cảnh kia chú ý, mười mấy người cầm vũ khí trong tay xông tới bên này.

Người đánh xe ngựa hận không thể rơi lệ đầy mặt, một trăm lượng vàng, đủ ta mua bao nhiêu mẫu đất, lấy bao nhiêu vợ? Nhưng có mạng kiếm thì cũng có mạng xài mới được!

- Còn không đi, còn chờ gì nữa?

Trong xe ngựa truyền đến một giọng nữa trong trẻo mà lạnh lùng. Người đánh xe ngựa giật mình, theo bản năng giơ roi ngựa lên.

Pằng!

Một tiếng vang giòn!

Bốn con ngựa giơ chân lên, xông tới cửa lớn rộng mở ở biên cảnh kia.

- Làm gì? Tạo phản hả!

- Con mẹ nó! Ngăn hắn lại cho ta. Hắn muốn xông qua!

- Muốn chết hả! Mau dừng lại! Bằng không lão tử hạ lệnh bắn tên!

- Trước bắn chết ngựa, rồi chậm rãi thu thập bọn họ!

- Không tốt! Lý lão nhị bị bọn họ giết.

Trong lúc nhất thời, âm thanh gầm lên liên tiếp, người đánh xe ngựa sợ tới mức toàn thân đều cuộn mình ở chiếc ghế bên ngoài, đồng thời cũng mặc kệ mọi thứ, thầm nghĩ: “Cùng lắm chuyến này lão tử đi qua thì sẽ không trở lại! Có một trăm hoàng kim, ở đâu mà không thể làm phú ông? Ở đâu không lấy được người vợ ngực lớn mông lớn?”

“Mẹ nó! Liều mạng!”



Một đám quân trấn thủ bên kia biên cảnh cũng cầm trong tay vũ khí xông tới chiếc xe ngựa này, nhưng không đợi bọn họ xông tới gần, liền cảm giác được có một luồng khí tức khổng lồ từ trong xe ngựa bộc phát ra, lập tức một số người có thực lực thấp kém hộc máu ngã xuống đất mà chết tại chỗ, còn những người có thực lực hơi mạnh cũng cảm giác ngực như búa tạ đập vào!

- Không tốt! Người trong xe là... đi báo cho tướng quân!

Có người liều mạng gân cổ lên rống một tiếng, sau đó cũng không kìm nổi, miệng phun máu tươi, té trên mặt đất.

Lệnh Hồ Phi Nguyệt với khí tức đầy sát khí, không ngừng phát tán ra.

Tần Lập nói với vẻ có chút bất đắc dĩ:

- Được rồi đó! Đùa đủ rồi mau thu hồi khí tức lại, ngựa cũng bị cô làm cho sợ tới mức không dám chạy. Chúng ta còn phải lên đường gấp!

Lệnh Hồ Phi Nguyệt lúc này mới đáng yêu thè cái lưỡi thơm tho, sau đó rụt cổ dựa vào chiếc giường mềm mại, thu hồi khí tức trên người.

Lúc này, bốn con ngựa lảo đảo kia mới tiếp tực đi về phía trước. Chỉ mới cảm nhận được một chút khí tức trên người Lệnh Hồ Phi Nguyệt, những con ngựa này thiếu chút nữa bị dọa đến vỡ mật. Đây còn là Tần Lập ở bên cạnh dùng khí tức che chở chúng nó. Bằng không, mấy người bọn họ thật sự chỉ có thể đi bộ thôi.

Lúc này, ở nơi xa có một lượng lớn binh lính xông tới bên này, một đám cầm cường nỏ trong tay, Khi cách xe ngựa hơn ba mươi bước, liền dừng lại, toàn bộ cường nỏ trong tay nhắm ngay vào chiếc xe ngựa này.

Đồng thời có người la lớn:

- Mau dừng lại, nếu không dừng lại, liền bắn tên.

- Không cần để ý tới hắn, người cứ đánh xe đi, không có chuyện gì đâu!

Tần Lập thản nhiên nói.

Người đánh xe ngựa này sắp tới mức nói không nên lời, run run giật phần bảo hộ hai bên ở ghế, cũng bất cứ giá nào, cái gọi là trong hiểm nguy tìm phú quý. Một chuyến này hắn có thể còn sống, thì hắn chính là phú ông!

- Giá!

Những quân trấn thủ bên kia tức giận đến mặt xanh mét, trong đó có một người thủ lĩnh cưỡi trên con ngựa cao to lạnh lùng quát:

- Bắn!

Lực đạo của cường nỏ kia thật lớn, uy lực hung mãnh, cho dù là võ giả Thiên cấp, cũng không dám dễ dàng đối mặt với tình huống vạn tiễn cùng phát!

Trên bầu trời không ngừng truyền đến tiếng xe gió thê lương, như châu chấu bay khắp bầu trời, phóng tới chiếc xe ngựa này.

Chỉ là, loại tốc độ này ở trong mắt ba người Tần Lập, căn bản là chậm giống như ốc sên, làm sao quan tâm. Tiểu Hồ Ly phóng lớn hộ thể cương khí đến vô hạn, hơn nữa bao vây toàn bộ mấy con ngựa lại.

Bốn con ngựa cũng cảm nhận uy hiếp của tử vong, liều mạng chạy trốn.

Những mũi tên này bắn lên hộ thể cương khí, phát ra một trận âm thanh sỉ sỉ, toàn bộ đều bị chắn ở bên ngoài, trong nháy mắt, toàn bộ hai bên xe ngựa đều là mũi tên cứng rắn. Mà chiếc xe ngựa này lại không tổn hao một chút nào!

Ở nơi rất xa, bỗng nhiên truyền đến một luồng khí tức khổng lồ, truyền đến một âm thanh lạnh giá:

- Người nào dám xông vào biên cảnh. Ta là hoàng gia cung phụng Thôi Trung Nhạc của Tân Tần quốc! Không muốn chết thì dừng lại cho ta.

Tốc độ của Thôi Trung Nhạc kia cực nhanh, giống như tia chớp xông tới bên cạnh chiếc xe ngựa, kiếm trong tay bắn ra một luồng hàn khí, bổ xuống chiếc xe ngựa này.

Đám quân trấn thủ bên kia lập tức nhẹ thở ra, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, thầm nghĩ cứu tinh đến rồi.

Ầm!

Một tiếng nổ, lại thấy thân hình Thôi Trung Nhạc ở không trung nhanh chóng bay ra, máu tươi phun thành vòi!

Một tiếng “Phịch” vang lên. Lão ngã xuống bụi bặm bốc lên, lập tức thành một đống bùn nhão!

Tất cả mọi người ngây ngốc tại chỗ, vẻ tươi cười trên mặt đông cứng lại, lúc này nghe thấy trong xe ngựa truyền tới một âm thanh nhàn nhạt:

- Đi nói cho Thôi Khởi biết, nếu không triệt binh nơi này, ta sẽ phải đi giết hắn!