- Cút đi, làm gì có ba trăm năm. Ta muốn đều không có mà uống!
Trầm Nhạc trợn mắt xem thường:
- Chỉ có năm mươi năm, không uống thì thôi!
- Hầu nhi tửu nghe nói là một thứ tốt?!
Tần Lập ở bên cạnh cũng tán thưởng một câu.
Trầm Nhạc cười đùa nói:
- Điều đó là đương nhiên! Không phải ta nói ngoa nhưng trên toàn Huyền Đảo này, chỉ có Thiên Cơ Môn của ta là có Hầu nhi tửu ngon nhất! Hầu nhi tửu trên trăm năm, một vò có thể tăng trưởng hai mươi năm công lực! Ngày nào đó, ta sẽ đưa cho huynh đệ ngươi vài hũ!
- Trầm Nhạc, tên gia hỏa ngươi, vừa rồi còn nói không có!?
Lâm Hằng nói xong, thân mình như lưu thủy hành vân, theo thông đạo mà mọi người nhường ra ngang nhiên đi tới, vẻ mặt giận dữ.
- Đối với ngươi là không có, đối với Tần huynh đệ lại có! Thế nào, ngươi cắn ta sao?!
Trầm Nhạc như đang nhớ lại, chép miệng nói:
- Ngươi còn không biết xấu hổ sao?! Lần trước ngươi đến Thiên Cơ Môn làm khách, sau khi ngươi đi thì lão tử phát hiện thiếu mất hai mươi vò Hầu nhi tửu đã ngoài trăm năm!
- Ta khinh, số này ngươi cũng uống mất một nửa! Đừng nghĩ có thể đổ lên đầu ta nha!
Lâm Hằng không chút khách khí đáp trả.
Ba người bên này trêu chọc nhau như không coi ai ra gì, chọc tức bọn người Thôi gia bên kia. Nhưng một đám Thôi gia cũng đều ngậm miệng lại. Ngay cả Thôi gia Đại tiểu thư cũng chỉ có thể đứng đó cười hàn lãnh, trong mắt tràn ngập vẻ xấu hổ và giận dữ.
Đối với Tần gia thì nàng dám nói ra những lời uy hiếp, nhưng đối với Thiên Cơ Môn và Lâm gia, hai thế lực không chút thua kém Thôi gia, thì cho dù là nàng cũng không dám ăn nói lung tung!
- Ha ha, không nghĩ tới đường đường là Thiếu chủ Thiên Cơ Môn và Tứ công tử của Lâm gia cũng có thể làm ra hành động như thế!? Hay là hai vị thực sự nghĩ rằng Thôi gia ta không còn ai nữa sao?!
Một thanh âm bình tĩnh từ phía trước đoàn xe của Thôi gia vang lên. Nhưng thanh âm này lại vượt qua sự ồn ào của mấy nghìn người nơi đây, rơi vào tai mỗi người một cách rõ ràng. Lập tức, khuôn mặt của mọi người đều biến sắc!
Trong số những người này, vô số người có cảnh giới Phá Thiên, khối người thuộc cảnh giới Hợp Thiên, cũng có rất nhiều người đạt tới cảnh giới Dung Thiên. Nhưng mà thanh âm bình thường thản nhiên này lại vượt qua được thanh âm của bọn họ. Đây là thuộc dạng thực lực nào mới có thể làm được?
Những người thuộc Thôi gia đang phẫn nộ không thôi khi nghe thấy thanh âm này đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ, trên mặt đám người này đều lộ ra sự lo lắng nồng đậm.
Sắc mặt của Lâm Hằng và Trầm Nhạc cũng biến đổi, lập tức Trầm Nhạc ảm đạm cười:
- Ta còn tưởng là ai, nguyên lại là Đại công tử trong truyền thuyết của Thôi gia. Chúc mừng, chúc mừng! Trước năm mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn. Thôi Lãnh huynh quả là đệ nhất nhân trong đám đồng bối chúng ta!
Sau khi Lâm Hằng sửng sốt một chút, sắc mặt liền khôi phục như bình thường. Đối với những thế lực có nội tình siêu cấp hùng hậu như thế thì nếu đối thủ có thêm một Chí Tôn trẻ tuổi nhất từ trước tới nay cũng chỉ tạo thêm chút ít phiền phức mà thôi, chưa đến mức cảm thấy sợ hãi. Dù sao, gia tộc nào mà không xuất hiện những cường giả trẻ tuổi thiên tư trác tuyệt!? Đây cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tuy nói mấy trăm năm qua, Lâm gia và Thiên Cơ Môn chưa từng xuất hiện Chí Tôn nào dưới bốn mươi tuổi những không có nghĩa là trước đây không có thì về sau cũng không có.
Cho nên, nhiều nhất cũng chỉ là hâm mộ một chút mà thôi! Nếu nói là sợ hãi thì chẳng có gì đáng sợ cả! Tuổi trẻ đã đạt tới Chí Tôn thì sao? Nhà nào mà không có Chí Tôn? Tuổi còn trẻ cũng không nhất định có nghĩa là có thể tu luyện được đến cảnh giới càng cao! Võ giả Chí Tôn chết già ở cảnh giới Nhân Tôn nhiều lắm!
Trong đám người này lập tức truyền tới một trận kinh hô. Trên khuôn mặt của rất nhiều người lộ ra biểu tình khó tin. Tuy rằng trước đó đã sớm dự đoán, Thôi gia xuất hiện một nhân vật tuyệt thế thiên tài, nhưng trong số những người trẻ tuổi trong các gia tộc, môn phái trên Huyền Đảo thì cứ mười người lại có ít nhất năm người được gọi là thiên tài.
Điều này không có nghĩa là thiên tài tràn lan. Trên Huyền Đảo, linh khí sung túc, nội tình của các gia tộc, môn phái hùng hậu thì khi một nữ nhân mang thai đã bắt đầu phục dụng các loại linh dược có lợi cho sự phát triển của thai nhi. Như thế thì khi đứa trẻ được sinh ra, làm sao lại có thể quá mức bình thường được!? Chỉ cần sau khi sinh ra không phải quá mức lười biếng thì khẳng định trên con đường tu luyện, cơ bản trước năm mươi tuổi đột phá Thiên cấp, đạt tới cảnh giới Phá Thiên là chuyện hầu như ai cũng có thể làm được.
Những muốn trước trăm tuổi đột phá tới cảnh giới Hợp Thiên thì cần phải nỗ lực với rất nhiều cố gắng và công sức, còn cần có một thiên tư tuyệt hảo!
Trên đời này, không phải ai cũng có thể giống như Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ, cũng không nhiều người có thể đạt tới cảnh giới của Trầm Nhạc và Lâm Hằng. Nhưng loại người như bọn hắn cũng miễn cưỡng được mọi người thừa nhận thì năm mươi tuổi đạt tới Chí Tôn, gần như là ngàn năm cũng khó có được một người!
- Trời ạ, Thôi gia thật sự xuất hiện một cường giả trẻ tuổi như vậy hay sao?! Thật sự đáng sợ! Đây là do thiên tư quá tốt hay là do bồi dưỡng mà nên!?
- Không biết! Điều này ở Thôi gia cũng là một bí mật! Không nghĩ tới giải đấu Chí Tôn lần này lại xuất hiện cường giả cảnh giới Chí Tôn! Xem ra, mười suất Hoàng Kim Cung lần này khẳng định không thể thiếu phần của Thôi gia rồi!
- Đúng vậy! Cảnh giới Chí Tôn thì ai có thể kháng cự được!?
Thân thể Thôi Lãnh nhìn qua cực kỳ tự nhiên, không có chút khí tức mãnh liệt nào. Từ phía xa hắn phiêu nhiên đi tới, so với Trầm Nhạc và Lâm Hằng thì càng thấy thêm trôi chảy.
Thanh âm nghị luận của những người vây quanh không ảnh hưởng chút nào đến Thôi Lãnh, người thoạt nhìn còn rất trẻ. Ngay cả tên đệ tử đã chết kia của Thôi gia cũng không khiến mi mắt hắn giật lên chút nào!
Vẻ mặt hắn bình tĩnh nhiên Trầm Nhạc, thản nhiên nói:
- Thiên Cơ Môn và Lâm gia đã quyết đi con đường trái ngược với Thôi gia chăng?
Câu hỏi này rất thông minh. Hắn không nói thẳng rằng các ngươi đã quyết định đối nghịch với chúng ta mà là nói một cách rất bóng bẩy.
Trầm Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn Thôi Lãnh nhe răng cười nói:
- Thôi huynh cần gì phải nói khéo như thê?! Chẳng lẽ sau khi trở thành Chí Tôn thì cách nói năng cũng như thuyền lên theo nước sao? Dường như giữa chúng ta cũng vốn không cùng đi một đường, đúng không?
Thôi Lãnh nhàn nhạt cười, bộ dáng của hắn cũng không khó coi nhưng không tính là anh tuấn, nhìn qua độ ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi. Hắn có một mái tóc dài tùy ý quấn thành một búi, trên người mặc trang phục màu xanh, khoác một chiếc áo choàng màu đen bên ngoài, cũng không khác biệt gì với cách ăn mặc của đa số mọi người. Chỉ là từ trên người hắn tán phát ra một cỗ khí tức rất tự nhiên, làm cho người ta không dám khinh thường chút nào cả.
- Phải không? Đây là ý tứ của ngươi, hay là của trưởng bối trong gia tộc?
Thanh âm của Thôi lãnh cũng không có vẻ đang dọa người chút nào mà còn rất ôn hòa.
Nhưng trong câu hỏi lại ẩn chứa một sự khinh miệt sắc bén! Rõ ràng là đặt mình vào vị trí của bậc trưởng bối, như đang hỏi một tên tiểu bối vậy.
Lâm Hằng và Trầm Nhạc liếc nhìn nhau một cái. Thực lực của hai người cũng không tính là tối thiên tài. Nhưng sự thông minh thì cũng không thua kém Thôi Lãnh chút nào. Lâm Hằng mỉm cười nói:
- Lâm gia, Thiên Cơ Môn và Tần gia ở thành Phong Sa đã là minh hữu ngang hàng nhau! Chuyện tình lớn như thế còn tưởng Thôi huynh đã nghe qua. Nghĩ kỹ thì, ha ha, phỏng chừng Thôi huynh bận… tu luyện, khinh thường mấy tin tức này đi!
- Được , ta hiểu rồi!
Sắc mặt của Thôi Lãnh vẫn như trước, không chút thay đổi. Sau đó đôi mắt tinh anh nhìn Tần Lập, đánh giá trên dưới một lúc. Sau đó hắn lại nhìn thoáng qua Thượng Quan Thi Vũ đứng ở phía sau, bỗng nhiên mỉm cười, lấy ngón tay chỉ về phía nàng.
- Nữ tử kia ta rất thích, thuộc về ta!
Khi nói chuyện, thân mình Thôi Lãnh giống như quỷ mị, hướng về phía Thượng Quan Thi Vũ đánh tới, không dùng chút binh khí nào cả mà chỉ là đơn giản vươn tay ra. Nhưng tốc độ của hắn lại nhanh đến độ khó có thể tin. Hắn đã nhanh nhưng Tần Lập còn nhanh hơn!
Gần như không ai thấy rõ động tác của Tần Lập. Tần Lập lui về phía sau, Ẩm Huyết Thần Kiếm trong tay lập tức vẽ ra một đạo kiếm khí màu tím chém về phía Thôi Lãnh!
Hai cỗ năng lượng thật lớn va chạm với nhau, phát ra một tiếng nổ lớn nhưng cỗ lực lượng này lại được song phương khống chế rốt tốt, không lan ra phạm vi rộng.
Thôi Lãnh phát ra một âm thanh kinh dị. Hắn không ngờ khả năng khống chế của Tần Lập lại đạt tới trình độ cực kỳ tinh chuẩn như thế. Một lần này kỳ thật chỉ là một lần thăm dò lẫn nhau mà thôi.
Hắn cũng không phải thật sự nhìn trúng khuôn mặt tuyệt sắc của Thượng Quan Thi Vũ. Nhưng Tần Lập liên tiếp khiến Thôi gia bẽ mặt, nếu không tìm lại chút thể diện thì Thôi gia quả thực sắp trở thành trò cười trong miệng mọi người rồi! Những gia tộc, môn phái khác trên Huyền Đảo không dám trêu chọc Thôi gia nhưng chê cười ở sau lưng thì cũng không phải là không có!
Con ngườisống trên đời coi trọng nhất là thể diện. Thôi Lãnh nhìn qua không hề thấy chút tức giận nào là bởi vì tu vi của hắn rất cao! Như là một con voi, không chút nào so đo cao thấp với một con kiến! Ngươi trêu chọc ta, ta sẽ cho ngươi nát vụn dưới chân ta! Hơn nữa, cảnh giới Chí Tôn, không động thì thôi, nếu động thì như lôi đình!
Sau một chiêu thăm dò, tuy trong lòng có chút kinh ngạc nhưng Thôi Lãnh vẫn nhận định Tần Lập tuy có thiên phú tuyệt hảo nhưng đa phần cũng chỉ dựa vào lợi thế là sự sắc bén của binh khí mà thôi! Một khi đã như thế thì ta sẽ đoạt binh khí của ngươi, cướp đi nữ nhân của ngươi! Để xem ngươi còn lấy cái gì ra mà kiêu ngạo!
Thôi Lãnh thầm nghĩ thế rồi hừ lạnh một tiếng. Một cỗ uy áp cường đại áp bách về phía Tần Lập. Nhưng nằm ngoài dự đoán, không chỉ Tần Lập không bị uy áp đó áp bách mà ngược lại còn huy vũ thanh thần binh lợi khí trong tay, như một tia chớp đâm về phía yết hầu của hắn.
- Không biết sống chết!
Thôi Lãnh hừ nhẹ một tiếng, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng trên người Tần Lập quả nhiên đúng như lời của những tộc nhân trong gia tộc, có mang trọng bảo có khả năng chống cự được uy áp. Trong lòng hắn thầm nhủ: “ngươi đã nguyện ý đưa tới, ta nếu không nhận lấy thì chẳng phải là không cho ngươi chút thể diện sao?”. Cổ tay Tần Lập run lên, năm đạo kiếm khí long hình có thuộc tính ngũ hành liền đánh về phía Thôi Lãnh.
- Chút tài mọn!
Thôi Lãnh khinh thường nói nhưng trên mặt vẫn không có chút thần sắc lỗ mãng nào. Hắn từ năm đạo kiếm khí kia đã cảm nhận được một cỗ sát khí lăng lệ, không chút nào thua kém kiếm khí do hắn chém ra.
Bàn tay của Thôi Lãnh huy vũ, hóa thành vô số đạo tàn ảnh giữa không trung, thoạt nhìn như hắn có ngàn vạn cánh tay vậy. Một cỗ hàn khí khổng lồ từ trong thân thể Thôi Lãnh chợt tràn ra bên ngoài.
- Ah, đây là tuyệt học trong truyền thuyết của Thôi gia Lãnh Diễm Chưởng Pháp sao? Trời ạ, ta rốt cục cũng được chứng kiến. Quá cường đại!
Giữa đám người đang tránh đi xa xa kia có người nhận ra, lập tức hô lên.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, mặt đất dưới chân giống như mạng nhện, da nẻ, mở ra từng đạo khe hở sâu đến mấy chục thước. Cảng khủng bố đó là những cái khe này nháy mắt đã biến thành màu trắng, ngưng kết thành băng . Dưới mặt đất cũng có một tầng băng cứng rắn màu trắng không ngừng tràn ra.
- Tần Lập, nếu ngươi chỉ có bổn sự chừng ấy thì hôm nay ta sẽ giết ngươi!
Thanh âm của Thôi Lãnh còn hàn lãnh hơn băng giá vang lên.