Duy Ngã Độc Tôn

Chương 281: Các sủng vật nhỏ mạnh đến biến thái!


- Sủng vật... nhỏ?

Khi ký ức trong đầu Tần Lập hiện ra hình dáng mấy con gọi là sủng vật nhỏ này, cái loại vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thiếu chút nữa khiến hắn quá vui đến ngất đi! Hoàng Kim Cung đích thật là một kiện trọng bảo, thậm chí có thể nói là một kiện chí bảo!

Thế nhưng vấn đề là với năng lực của Tần Lập hiện giờ cũng chỉ có thể khống chế bộ phận gì đó cực nhỏ, tỷ như nói... làm cho giải thi đấu Chí Tôn sau khi chấm dứt, trong phòng chủ cung điện Hoàng Kim Cung sẽ hoàn toàn trống rỗng!

Ái chà... Chuyện này, Tần Lập tự mình cũng hiểu có điều hơi quá đáng. Nhưng nếu không làm như vậy, Tần Lập cảm thấy đó mới là sai lầm lớn nhất! Hiện tại hắn mới tới thực lực gì chứ? Tần gia mới tới thế lực gì chứ? Dựa vào cái gì lại tặng những thứ tốt cho người khác? Được rồi nhỏ mọn thì nhỏ mọn! Chính là không cho cái gì!

Trở lại chuyện chính, Tần Lập muốn khống chế được chỉnh thể Hoàng Kim Cung to lớn này phi hành, ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới toái đan thành anh, chuyện đó còn rất xa.

Cái này thật giống như một gã con cháu nhà giàu, người cha có được hàng tỉ tài sản, sau đó nói cho hắn biết: chờ ta chết đi, ngươi có thể kế thừa một cái đế quốc thương nghiệp khổng lồ!

Đây cũng đủ mê người đi? Cho dù mỗi ngày phá sản, cũng xài không hết những thứ này. Nhưng vấn đề là cần chờ đợi! Đối với Tần Lập mà nói, con đường trước mặt còn rất dài, tuy rằng hắn mong đợi, nhưng thật sự không có lợi ích thực tế quá lớn gì đáng nói.

Mà mấy con sủng vật... nhỏ này, Tần Lập mỗi khi nghĩ tới trong đầu không khỏi bội phục Hô Diên Bác với cách gọi mấy con vật nuôi khủng bố kia. Khóe miệng hắn không kìm nổi co giật một hồi.

Bảy con linh thú mạnh mẽ đến cực hạn trong truyền thuyết trên Huyền Vũ phong kia, không ngờ là thời điểm Hô Diên Bác đi vào Huyền Vũ phong, rãnh rỗi buồn chán nên nuôi mấy con sủng vật nhỏ cho ở ngoài Hoàng Kim Cung! Nhất mãng nhất điêu nhị ưng tam viên (Một mãng xà, một chim điêu, hai chim ưng, ba con vượn)... Không sai, chính là bảy con này!

Đây quả thực làm cho Tần Lập rất ngạc nhiên vui mừng không hết, nhất mãng nhị ưng cùng tam viên kia tuy rằng Tần Lập còn không có nhìn thấy, nhưng thực lực của chim điêu này, thực đúng là tên khốn làm cho Tần Lập nếm qua mùi khổ sở không ít!

Tuy rằng trốn thoát đuổi giết của nó, nhưng trên thực tế, nếu Tần Lập muốn chiến đấu cùng Kim Điêu to lớn này, chỉ sợ ngay cả một trăm chiêu đều không kiên trì được! Nếu không dựa vào một thân khinh công xuất thần nhập hóa, ngay cả chạy trốn đều là mộng tưởng!

Đến cuối cùng, vẫn là cảm nhận được trên vách đá Huyền Vũ một khí tức cường đại khác, lúc đó con Kim Điêu kia mới đầy lòng không cam chịu vỗ cánh bay đi. Nếu không Tần Lập thật sự không nắm chắc được bao nhiêu phần, có thể bình yên vô sự trốn thoát dưới công kích của con linh thú khủng bố này.

Mà hiện tại, chúng nó đều được Hô Diên Bác giao cho mình! Đây mới là thứ hắn cần nhất hiện nay nha!

Rốt cuộc Tần Lập không kìm nổi lao ra ngoài Hoàng Kim Cung, bay lên không trung, đứng ở ngoài kết giới lớn tiếng thét dài!

Tiếng thét dài của Tần Lập kia trung khí mười phần, rất nhanh liền dẫn nổi lên một trận xao động trên đỉnh Huyền Vũ Phong, từ rất xa ngoài mười mấy dặm, trong giây lát nổi lên một khí thế cường đại đến cực điểm!

Một con vượn cực lớn cả người trắng như tuyết, có tới ba thước cao, như một tia chớp trắng xóa, hướng tới Hoàng Kim Cung nơi này bay tới, ở phía sau nó, còn có hai con vượn lớn đồng dạng cả người trắng toát. Cả ba đều rống giận phóng ập tới Tần Lập!

Ở trong mắt chúng, không ngờ có người dám giương oai trên địa bàn của chủ nhân, nơi mà ngay cả bọn chúng cho tới bây giờ cũng không dám làm càn như vậy! Quả thực chính là... không thể tha thứ!

Tuy nhiên, khi ba con vượn lớn hùng hổ phóng tới, bỗng nhiên từ trên người Tần Lập, cảm giác được một khí tức rất quen thuộc, bởi vì khí tức này đã ở cùng với chúng thời gian hơn vạn năm trước!

Tần Lập cũng có vài phần khẩn trương, cái loại áp lực như thực chất trên thân mình ba con vượn lớn này, làm cho người ta có cảm giác như bị một đỉnh núi cao đè xuống! Thậm chí khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông!

- Lại đây!

Hai mắt Tần Lập bình tĩnh như bình thường, không có một tia dao động, lạnh nhạt nhìn ba con linh thú khủng bố.



- Ngươi... Là ai?

Con vượn trắng lớn đầu lĩnh kia, hai mắt bắn ra hai luồng tinh quang, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc nhìn Tần Lập, lại há mồm nói ra rõ ràng là ngôn ngữ nhân loại, thanh âm cũng rất già nua, giống như đã trải qua muôn đời tang thương.

- Ta... là tân chủ nhân của các ngươi!

Tần Lập biết rằng ở trước mặt đám yêu quái sống vạn năm này, nói dối chỉ có thể khiến cho đối phương phản cảm:

- Sư phụ của ta nói các ngươi là sủng vật của ông ấy. Mà ta, lại là người thừa kế của sư phụ. Ông ấy nói, tặng tất cả các ngươi cho ta!

- Ngươi nói dối! Chủ nhân cho tới bây giờ chưa từng có người thừa kế!

Lão vượn màu trắng bên trái, thanh âm giòn tan như châu rơi vào chậu ngọc lạc, nghe ra giống như một cô gái mười ba mười bốn tuổi bình thường!

- Tiểu muội! Đừng nói bậy! Trên người hắn có khí tức của chủ nhân!

Thanh âm nam nhân trẻ tuổi vang lên từ trong miệng con vượn lớn bên phải.

Hai mắt lão vượn màu trắng chợt bắn ra hai tia sáng mười phần áp bức, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Lập, đánh giá hắn hồi lâu, sau đó trong mắt nổi lên một vẻ khinh thường, thản nhiên nói:

- Ta thừa nhận trên người ngươi có khí tức của chủ nhân. Nhưng, chỉ bằng chút thực lực của ngươi hiện tại cũng muốn làm chủ nhân chúng ta sao! Còn kém quá xa! Ngươi có truyền thừa của chủ nhân, ta sẽ không thương tổn ngươi, chờ chừng nào ngươi... có thể điều khiển Cung Điện Hoàng Kim này bay lên đỉnh mây, hãy đến làm chủ nhân chúng ta đi!

Lão vượn màu trắng nói xong, quay người lại, một thân thân thể cao lớn lông dài mịn trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, nó cũng không quay đầu lại phóng đi về hướng khu rừng rậm trên đỉnh Huyền Vũ Phong. Thiếu nữ kia “Hừ!” một tiếng cũng theo sau rất nhanh biến mất.

Con vượn lớn màu trắng thanh âm nghèn nghẹn trong miệng. Đúng là con vượn lớn màu trắng có thanh âm của nam nhân trẻ tuổi kia, dường như bộ dáng rất có hảo cảm với Tần Lập, lưu lại giải thích nói:

- Tiểu tử kia! Thực lực của ngươi... quả thật là quá yếu kém! Nếu muốn cho chúng ta cam tâm tình nguyện nhận thức ngươi là chủ nhân, ngươi còn cần cố gắng mới được!

Tần Lập vẻ mặt buồn hiu nhìn con vượn lớn màu trắng này, thầm nghĩ: “Nếu ta sống hơn mười vạn năm, khẳng định sẽ lợi hại hơn các ngươi! Cũng không nhìn lại xem ta mới bao nhiêu tuổi! Vốn tưởng rằng mình triệu tập bọn nó lại đây... Hơi lộ ra một chút khí tức của Hô Diên Bác, bọn chúng sẽ điên cuồng mừng rỡ nhận chủ. Xem ra trên người mình không có sẵn khí thế vương giả trong truyền thuyết nha...” Tần Lập tự giễu nghĩ.

Tuy nhiên Tần Lập lại nghĩ: “Những “lão” linh thú này, đều là sống hơn mấy ngàn vạn năm, dùng mắt của người kiếp trước mình mà xem, rõ ràng chính là một đám lão yêu quái, nếu thật sự một chút tính cách cũng không có, vậy mới gọi là sự việc bi thảm.” Nghĩ vậy, Tần Lập hỏi:

- Vậy ngươi có thể nói các ngươi đã đạt tới thực lực gì không?

Con vượn lớn màu trắng nhếch miệng cười, đôi mắt chớp chớp, sau đó nói:

- Nếu dựa theo tiêu chuẩn võ giả nhân loại các ngươi, đại ca Bạch Trung Sơn của ta đã là cảnh giới Phá Toái Hư Không, tiểu muội Bạch Trung Tuyết là Thiên Tôn bậc cao, mà ta, ta hẳn là cảnh giới Thiên Tôn đỉnh phong!

Lúc này Tần Lập thật sự không kìm nổi thật hít một hơi khí lạnh, mắt nhìn theo hướng lão vượn màu trắng đầu lĩnh biến mất kia, trong lòng cuồn cuộn nổi sóng: “Con bà nó! Khó trách không chịu nhận lão tử là chủ nhân, thì ra thực lực đã đạt tới loại cảnh giới này! Đổi lại là ai, cũng không dễ dàng chịu nhận chủ nha!”

“Phá Toái Hư Không, không phải chỉ một lão vượn màu trắng là có thể đánh cho Thôi gia một trong bảy thế lực đại siêu cấp Huyền Đảo kia tan tành? Đáng tiếc người ta không theo ta!” Tần Lập có chút buồn bực nghĩ.

Tuy nhiên Tần Lập cũng biết gia tộc cỡ như Thôi gia kéo dài từ thời đại thượng cổ đến nay, vị tất là không có xuất hiện cường giả Phá Toái Hư Không như vậy. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, loại chuyện này mấy người đó đều không thích lộ ra. Hơn nữa, cho dù là bên trong Thôi gia, cũng vị tất có bao nhiêu người biết rõ chuyện này.



Lúc này, con vượn lớn màu trắng lại nhếch miệng cười cười, nói:

- Ta gọi là Bạch Trung Hỏa! Ha ha! Chờ khi nào ngươi đạt tới cảnh giới toái đan thành anh, thì ngươi sẽ là tiểu chủ nhân của chúng ta! Ngươi cố gắng đi!

Nói xong, cũng xoay người, nhanh chóng biến vào trong rừng rậm. Trong không khí, bay tới một câu:

- Ngươi có thể đi tìm đại mãng cùng mấy con súc sinh lông vũ kia, có lẽ chúng nó sẽ nguyện ý đi theo ngươi đấy. À! Cái này để ngươi nói đi!

Tần Lập vẻ mặt buồn bực bĩu môi, xoay người lại, vốn tưởng rằng mình đứng trên Hoàng Kim Cung ngửa mặt lên trời thét dài là một chuyện thực oai phong. Hiện tại nghĩ đến, nào thấy oai phong còn bị mấy con súc sinh như lão yêu quái coi thường.

Tần Lập từ trên Hoàng Kim Cung nhảy xuống, đứng ở phía trên bậc thang cửa chính chủ cung điện. Đột nhiên, mắt hắn nhíu lại, thấy bên ngoài vách núi cách đó không xa, không ngờ chậm rãi trồi lên một nữ nhân!

May mắn đây là ban ngày, mặt trời trên cao chiếu rọi, cũng may mà Tần Lập lá gan rất lớn, người cũng đã chết qua một lần, gặp quỷ cũng không sợ hãi. Lúc này nếu đổi là người bình thường, thế nào cũng phải bị dọa đến chết khiếp. Nữ nhân này một thân áo da màu đen bó sát người, lộ ra một đoạn eo thon nhỏ trắng như tuyết, dáng người nóng bỏng tới cực hạn!

Bó chặt trong quần da màu đen ngắn ngủn lộ ra cặp đùi mượt mà xinh đẹp thon tròn thẳng tắp, bộ mông ểnh tròn xoe đủ để cho bất kỳ nam nhân bình thường nào nhìn thấy đều chảy nước miếng, bộ ngực đầy đặn gần như sắp phá nứt áo da màu đen kia khoe ra làn da trắng như tuyết!

Một đầu mái tóc đen nhánh uốn lượn chảy dài như suối nước, tùy tiện vén lên, lộ ra một gương mặt mịn màng không một tỳ vết nào trên mặt, cặp mắt kia lóe ra sức quyến rũ đến mức tận cùng. Nàng đang mang theo vẻ cười châm biếm, tựa cười như không cười nhìn Tần Lập!

Sau khi bay lên vách núi, nàng liền bước nhẹ nhàng, vặn vẹo vòng eo như con rắn... Chờ một chút, rắn? Tâm tư Tần Lập rất nhanh quay ngược trở lại, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một trong số sủng vật nhỏ của lão nhân Hô Diên.

Đó là cự mãng màu đen!

Nhất định là nó!

Tuy nhiên lúc này, Tần Lập thật không dám làm ra vẻ oai phong như vừa rồi. Vừa nghĩ tới bản thể nữ nhân là một con mãng xà màu đen to lớn, trong lòng Tần Lập vốn có chút dục vọng kia lập tức hóa thành hư ảo.

- Ngươi là ai?

Tần Lập đứng trên bậc thang. Hắn biết Hoàng Kim Cung có sức phòng ngự cường đại, cho dù là xà nữ này có thực lực Phá Toái Hư Không, cũng không thể vào được!

Đóng cửa lại rồi ta sợ ai? Được rồi, như vậy có hơi mất mặt, tuy nhiên trước mặt mấy tên linh thú mạnh mẽ này, nếu không muốn mất mạng, cũng chỉ có thể mất mặt thôi.

- Tiểu chủ nhân! Ngài chẳng lẽ không biết ta là ai sao? Vừa rồi con khỉ già kia, không phải còn nói xấu ta sao?

Nữ nhân này, giọng nói của nàng y hệt như nhân loại, vô cùng ngọt lịm, tràn đầy mê hoặc, hơn nữa không hề có chút dấu hiệu giả tạo gì, hoàn toàn thuộc loại quyến rũ trời sinh!

Tần Lập không kìm nổi muốn ngửa mặt lên trời thở dài: “Lão nhân Hô Diên nha! Đây là trong miệng ngài nói là sủng vật nhỏ nhu thuận đáng yêu... đây sao?”

Hắc y nữ nhân điềm đạm đáng yêu nhìn Tần Lập, làm như sắp khóc:

- Tiểu chủ nhân! Chẳng lẽ, ngài không muốn chúng ta sao? Hu hu... Đáng thương cho xà xà, không có nhà để về!