Duy Ngã Độc Tôn

Chương 290: Kiếm trảm Chí Tôn


- Chí Tôn... tính là cái quái gì, giết ngươi một kiếm là đủ rồi!

Giọng nói lành lạnh của Tần Lập, giống một cái búa tạ hung hăng đánh vào lòng mỗi người, đánh nó tan vỡ!

Vẻ cười trên mặt Thôi Lãnh, nháy mắt đọng lại, cứ cứng ngắc trên mặt. Trong mắt hắn, hiện lên vẻ ngạc nhiên, kinh hãi cùng với... không thể tin nổi!

Vì sao, ở dưới loại áp chế tuyệt đối này, hắn vẫn còn có cơ hội đánh trả?

Vì sao?

Vì sao?

Tất cả người Thôi gia ở bên ngoài, toàn bộ đều sững sờ ở đó, trên mặt căng cứng nụ cười còn chưa kịp tắt, miệng há thật to.

Một tiếng ầm ầm vang lên!

Nhìn lại những lưỡi dao sắc bén màu trắng phủ khắp trời, theo một kiếm phản kích của Tần Lập liền hóa thành bột mịn đầy trời, bao phủ toàn sân luận võ trong một mảnh tuyết trắng, căn bản không nhìn ra được bất cứ thứ gì!

Chỉ có thể thấy một tia màu tím, giống như một lưỡi dao sắc bén xé rách không gian, ngay cả hình ảnh kết giới Hoàng Kim Cung chiếu xuống cũng phải rung động mạnh. Tâm thần mọi người cũng đều run lên!

Một tia màu tím kia, chợt lóe liền tắt, bột mịn trắng khắp trời, giống như hoa tuyết tung bay, phất phơ uyển chuyển, một hồi lâu mới hoàn toàn rơi xuống mặt đất. Những hạt tuyết trắng kia, phủ dày hơn nửa thước!

Nhìn lại hai người giữa sân luận võ, đứng cách nhau mười thước. Tần Lập cầm trong tay Ẩm Huyết Kiếm, mũi kiếm chỉ xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh đứng đó, trên người không có một chút màu trắng.

Thôi Lãnh đối mặt với Tần Lập, cũng đứng ở nơi đó, khuôn mặt co quắp, tay cầm Lãnh Tuyết Kiếm đã khẽ run run. Nhất là ánh mắt của hắn, tràn ngập biểu tình không thể tin nổi, môi khẽ nhúc nhích.

Đột nhiên, bên ngoài đối diện với hướng Thôi Lãnh, có người hoảng sợ hô to:

- Hắn bị chém làm hai nửa rồi!

- Không có khả năng!

Một lão già cảnh giới Chí Tôn Thôi gia điên cuồng nổi điên hống to một tiếng. Cổ khí thế Chí Tôn kia lập tức bộc phát ra, khí tức cuồng loạn làm cho những người xung quanh hắn đều hô hấp khó khăn.

Nhưng lập tức Chí Tôn Thôi gia này nhớ tới võ giả Chí Tôn đồng tộc lúc trước bị một tia sáng từ Hoàng Kim Cung tiêu diệt, trong mắt xẹt qua một tia hoảng sợ, nhanh chóng thu liễm khí tức của mình, nhưng vẫn hét lớn:

- Tuyệt đối không thể nào!

- Các ngươi mau nhìn...

Một con cháu trẻ tuổi Thôi gia, vươn tay run run chỉ vào Thôi Lãnh trong sân luận võ. Mọi người lập tức nhìn thấy một cảnh tượng khiến cả đời cũng khó quên!

Lãnh Tuyết Kiếm trong tay Thôi Lãnh buông ra, trực tiếp rơi trên mặt đất đọng tuyết. Sau đó, hắn cố gắng muốn ngẩng đầu, nhưng cảm giác được mình không lấy ra được một chút sức nào.

Quay đầu lại muốn nhìn xem cuối cùng xảy ra chuyện gì, nhưng... một vạch máu từ giữa đầu Thôi Lãnh nhanh chóng kéo dài xuống dưới. Trong mắt Thôi Lãnh, rốt cuộc hoàn toàn tràn ngập sợ hãi.



Phốc!

Một dòng máu tươi, theo động tác nghiêng đầu của hắn, theo vết máu trên đầu đột nhiên bắn mạnh ra! Cả người hắn, cũng nháy mắt tách ra làm hai nửa! Một trái một phải, ngã trên mặt tuyết bên dưới!

Ụa!

Lập tức có nhiều người không chịu được tràng diện máu tanh kinh khủng này, ngồi xổm xuống đất nôn mửa. Dù ngay cả Thượng Quan Thi Vũ vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh đứng trong sân dự bị, nhìn một màn này cũng không nhịn được, con ngươi co rút, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn lại những người Thôi gia, giống như đánh mất linh hồn, sắc mặt mọi người đều xám xịt, đứng ngây tại chỗ như tượng gỗ!

Vụt! Hai nửa thi thể Thôi Lãnh bị Hoàng Kim Cung truyền tống ra ngoài. Thân thể Tần Lập cũng theo đó được truyền tống đi khu nghỉ ngơi. Còn thanh Lãnh Tuyết Kiếm, vô thanh vô tức tiến vào trong nhẫn của Tần Lập.

Cả một sân luận võ, chỉ còn lại một mảnh tuyết đọng sâu nửa thước trắng xóa, trên mặt tuyết, còn có một bãi máu đỏ tươi!

Một lúc lâu sau, trong đám người mới phát ra một trận kinh hô không thể tưởng tượng, giống như mọi người đều mất đi năng lực tự hỏi, đều vì Tần Lập phát ra một kiếm kinh thế hãi tục mà trở nên hết sức trì độn. Phản ứng đâu chỉ chậm nửa nhịp?

Tiếp đó, một lần nữa Hoàng Kim Cung lại thể hiện ra một mặt thần kỳ của nó. Một đạo quang mang màu vàng đột nhiên bao phủ toàn sân luận võ, sau một lát quang mang kia thu lại, nhìn lại trong sân luận võ, băng tuyết tan biến, khôi phục lại như lúc ban đầu!

- Trời ạ! Đây, đây cuối cùng xảy ra chuyện gì?

Trong đám người bên ngoài, một lão già lớn tuổi ở trong trận doanh Thôi gia, lệ già chảy dài, môi run run, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn ngang dọc kịch liệt co quắp, trong giọng nói tràn ngập bi thương cùng nghi hoặc không giải thích được!

Thôi Lãnh, siêu cấp thiên tài Thôi gia có hy vọng trong vòng ba trăm năm đạt đến cảnh giới Phá Toái Hư Không, cứ vậy đã chết. Hơn nữa, là ở trong chiến đấu chính diện, xuất hết tuyệt chiêu, bị người ta một kiếm chém làm hai!

Lúc này tất cả những người Thôi gia đều đỏ hồng mắt, nếu không phải kiêng kỵ áp lực giống như thần tích từ Hoàng Kim Cung, chỉ sợ đã sớm nhào vào trận doanh Tần gia, tiêu diệt toàn bộ người Tần gia bên kia!

Chẳng qua trong lòng mọi người đều rõ ràng một điểm: Từ giờ trở đi, Thôi gia cùng Tần gia đã chân chính không chết không ngừng! Không còn bất cứ khả năng hòa giải nào nữa! Mà Tần gia, có thể chống đỡ được loại quái vật lớn như Thôi gia cắn xé hay sao?

Rất nhiều gia tộc cùng môn phái vốn giao hảo với Tần gia, lúc này đều bắt đầu do dự. Bọn họ đều đang lo lắng, vạn nhất Thiên Cơ Môn cùng Lâm gia lúc này bứt ra ngoài, như vậy những gia tộc cùng môn phái có quan hệ với Tần gia, sẽ có ai chống đỡ được Thôi gia điên cuồng trả thù! Phân rõ giới hạn? Nhìn đám người Thôi gia kia đi, đã nổi điên đến đỏ hồng mắt, chậm rồi!

Giải đấu Chí Tôn cũng không bởi vì những người này đang cân nhắc mà đình chỉ, sau khi sân luận võ khôi phục bình thường, các võ giả trẻ tuổi liền bắt đầu tiếp tục tỷ thí.

Trong đó cũng có những trận chiến rất đặc sắc, tỷ như con cháu dòng chính các gia tộc Hỏa Kiếm Vương gia, Nộ Kiếm Tiêu gia, còn có võ giả trẻ tuổi từ Băng Thiên Nhai thần bí, không ai không phải hạng người kinh tài tuyệt diễm. Thậm chí còn có một ít người, ở tuổi ba mươi đã đạt đến thực lực Dung Thiên cảnh!

Các trận chiến sau cũng tăng thêm vài lời bàn tán, nhưng trong lòng mọi người cũng không hoàn toàn đặt trên giải đấu Chí Tôn nữa. Một trận chiến giữa Tần Lập cùng Thôi Lãnh, thật sự ảnh hưởng quá lớn, quá kinh người! Tin rằng trong mấy trăm năm tới, đều sẽ còn vô số người ở các nơi không ngừng thảo luận về trận đấu này!

Thảo luận về một võ giả chỉ có thực lực Hợp Thiên cảnh, một kiếm chém đôi võ giả Nhân Tôn, dẫn phát một trận đại chiến kịch liệt!

Tần Lập được truyền vào khu nghỉ ngơi, tuy rằng biết bên trong kết giới hình chiếu Hoàng Kim Cung không thể phát sinh tư đấu, nhưng những con cháu trẻ tuổi Thôi gia vượt qua được vòng loại, đều không khỏi tự tránh né sang một bên. Tần Lập một kiếm đánh chết Thôi Lãnh, cũng hoàn toàn đánh tan lòng tự tin của những con cháu Thôi gia này!

Tần Lập hiện giờ, quả thật trở thành một bóng ma trong lòng những con cháu trẻ tuổi Thôi gia này, trở thành tâm ma lớn nhất trong cuộc đời tu luyện của bọn họ! Mà những người Tần gia ở đây, cùng đám người Lâm Hằng Trầm Nhạc, lại tươi cười rạng rỡ.

Trầm Nhạc cười ha hả, đi tới trước Tần Lập không chút để ý vỗ vỗ vai Tần Lập, sau đó thật lòng khâm phục nhếch ngón cái nói:



- Huynh đệ! Ngươi thật là, không ngờ tới đệ thật sự đạp bẹp tên khốn Thôi Lãnh kia. Ha ha ha, lão ca ta nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc sôi sục mà! Thật hận người chém tên khốn kia không thể là ta! Trở về lão ca ta mời đệ uống Hầu Nhi Tửu năm trăm năm!

Tần Lập có chút kinh dị nhìn thoáng qua Trầm Nhạc, thầm nghĩ: dù là không muốn gặp phải Thôi Lãnh, cũng không cần phải mắng hắn như thế chứ, thoạt nhìn giữa Thiên Cơ Môn cùng Thôi gia có khả năng còn ân oán mình không biết! Cái này cũng bình thường, ân oán giữa hào môn gia tộc rất nhiều thứ đều ngầm bên dưới, người ngoài căn bản không thể hiểu biết chuyện bên trong của bọn họ.

Lâm Hằng cũng đi tới, mỹ nam tử rất phong độ này cũng nhếch ngón cái với Tần Lập:

- Huynh đệ! Thật là giỏi! Chiến kỹ của đệ thật sự là sắc bén! Không hổ gọi là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn!

Nói rồi quay sang Trầm Nhạc bĩu môi:

- Tiểu tử ngươi! Lần trước ta hỏi ngươi có Hầu Nhi Tửu năm trăm năm hay không, ngươi lại lắc đầu như trống bỏi vậy, hiện giờ lại lấy ra bỏ được vật quý? Hừ! Thật đúng là kết giao người phải xem thực lực mà!

Nói xong, lại chuyển sang Tần Lập:

- Huynh đệ! Đệ đừng để ý tới hắn, ta nói với đệ này, ta có một muội muội, diện mạo phải nói là quốc sắc thiên...

Lâm Hằng chưa nói xong, nhưng đã thấy Trầm Nhạc nhếch môi cười nhìn hắn, trên mặt những người khác cũng đều mang vẻ cổ quái, nhìn về phía sau lưng Lâm Hằng.

Lâm Hằng vừa quay đầu lại, nhìn thấy Thượng Quan Thi Vũ vừa đánh ngã đối thủ được truyền tống vào, vừa lúc hiện ra sau lưng hắn, đang tĩnh lặng nhìn Lâm Hằng.

Biểu tình Lâm Hằng nháy mắt trở nên vô cùng xấu hổ, giống như đứa nhỏ làm chuyện xấu vừa bị bắt quả tang, khụ khụ hai tiếng, sau đó đỏ mặt nói:

- Cái này, cái này... Hắc hắc, là nói bậy, hiểu lầm thôi!

- Ha ha ha!

Trong đám người ở khu nghỉ ngơi bộc phát ra một trận cười vang trời, dẫn tới không ít gia tộc môn phái bên ngoài bỏ quan sát sân luận võ, ghé mắt nhìn sang bên này.

Đôi mắt lành lạnh của Thượng Quan Thi Vũ nhìn vào mặt Lâm Hằng, nhàn nhạt nói:

- Ngày nào đó dẫn muội muội huynh tới xem thử.

- Ấy...

Lâm Hằng lần này hoàn toàn tắt tiếng, không nghĩ tới Thượng Quan Thi Vũ luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng lại có thể nói đùa lạnh như vậy. Tần Lập nhún nhún vai, xóe tay biểu thị bản thân mình vô tội.

Giữa đoàn người lại phát ra một trận cười vang, dù ngay cả các đệ tử Băng Thiên Nhai biểu tình lạnh lùng cũng đều không nhịn được cười theo.

Trong khu nghỉ ngơi, ngoại trừ mấy người Thôi gia lẻ loi có chút không hợp đàn ra, những người khác đều cực kỳ hòa hợp, để cho giải đấu Chí tôn từ khi bắt đầu đã cực kỳ khẩn trương rốt cuộc trở nên thoải mái vài phần.

Chiến đấu kế tiếp, những thanh niên giống như bị Tần Lập kích thích, phát huy ra toàn bộ thực lực của mình, hết sức đặc sắc, làm mọi người không nhịn được trầm trồ khen ngợi.

Kỳ thật đại đa số người tham gia giải đấu Chí Tôn, cũng chính là vì có được một cơ hội rèn đục một lần. Tu luyện dù có tốt, không trải qua tôi luyện thật khó thành cao thủ. Chỉ có người trải qua chiến đấu chân chính tôi luyện, mới có thể không ngừng trưởng thành.

Con cháu người ta có thiên tài đi nữa, có xuất sắc hơn, vậy cũng là con cháu nhà người ta. Chỉ có con cháu nhà mình trưởng thành, mới là chuyện đa phần các thủ lĩnh môn phái cùng gia tộc chờ đợi nhất.