Lý Siêu lắc đầu, xua đi những ý nghĩa không hay trong đầu. Bên trong Hải Thành không có khả năng có cao thủ. Nhiều năm qua, nơi này vẫn chính là sân sau của Hải Triều bang, căn bản không thể có võ giả nào có thể uy hiếp đến bọn họ.
Mà người duy nhất có thể uy hiếp bọn họ là người trẻ tuổi vô danh kia thì đã rời đi rồi!
Trong biển rộng mờ mịt này, gặp nhau có thể tính là quá xa vời, gần như là một chuyện không có khả năng!
Hắn lại căn bản không thể tưởng tượng được, đoàn người Tần Lập lại đang hướng về cái đảo nhỏ của Hải Triều bang bọn hắn đi tới.
Nghĩ thế, Ngũ đương gia cảm thấy mình đã suy nghĩ hơi nhiều! Quay người lại, bước lên thuyền lớn. Thuyền lớn chậm rãi xuất phát, dần biến mất ở trong bóng đêm. Nhưng không ai có thể thấy được một đạo thân ảnh mờ mờ giống như một làn khói nhẹ đang bắn về phía thuyền lớn kia. Trong chớp mắt đã cùng chiếc thuyền lớn biến mất trong màn đêm mờ mịt.
Ngũ đương gia của Hải Triều bang tên thật là Lý Siêu. Hắn chính là người sinh ra trên hải đảo này, phụ thân từng là một quản sự của Hải Triều bang, địa vị không thể coi là cao. Nhưng từ nhỏ Lý Siêu đã thể hiện ra thiên tư xuất chúng, trong đám bạn cùng lứa thì cực kỳ nổi trội, xuất sắc! Dưới sự bồi tài mạnh mẽ của Trần Hải Triều, rốt cuộc sau nhiều năm cũng trở thành Ngũ đương gia của Hải Triều bang.
Lý Siêu đứng trên đầu thuyền, ban đêm gió biển thổi rất mạnh nhưng hắn vẫn như trước có chút nóng nực, bàn tay không ngờ vẫn còn chút cảm giác ươn ướt.
Khuôn mặt hơi gầy kia dường như có thêm không ít nếp nhăn. Mà thực tế, mệnh lệnh tàn sát hàng loạt dân trên tòa thành này, hắn cũng thật sự không muốn đi chấp hành. Bởi vì hắn biết loại chuyện này dù là ai đi làm thì cũng sẽ bị thóa mạ vạn năm!
Nhưng mà hắn cũng không có biện pháp gì cả, cũng không đủ can đảm vi phạm mệnh lệnh của Trần Hải Triều. Bởi vì hắn biết Đại đương gia có thể nạo nên hắn thì cũng có thể hủy hắn đi.
Cho nên Lý Siêu đứng trên đầu thuyền, đón gì biển ban đêm, không ngừng an ủi bản thân:
-Quên đi, toàn bộ dân đen trong Hải Thành kia đều đáng chết! Bọn họ đã giết rất nhiều bang chúng của Hải Triều bang ta khiến cho tâm huyết mấy trăm năm của Hải Triều bang ở Hải Thành bị hủy đi trong chốc lát! Những người này đáng chết, đáng chết, đáng chết!
Lúc này sau lưng Lý Siêu truyền tới một tiếng bước chân rất nhỏ, Lý Siêu cũng không quay đầu nhìn lại. Toàn bộ người trên thuyền này đều là những chiến sĩ tinh nhuệ của Hải Triều bang, không có ngoại nhân nào. Mà lúc này có thể tới bên cạnh mình thì cũng chỉ có mấy tên thủ hạ tâm phúc mà thôi.
-Không phải đã nói là nếu không có chuyện thì đừng tìm tới ta rồi cơ mà!
Khuôn mặt hơi gầy của Lý Siêu mang theo một vài phần không kiên nhẫn. Hắn muốn một mình yên lặng một chút. Mấy ngày nữa, ột khi bọn họ đổ bộ vào bến cảng của Hải Thành thì đồng nghĩa với việc sẽ có hơn trăm vạn dân hồn quy địa phủ!
Đừng nhìn ngoài miệng thấy nói là không sao nhưng loại áp lực này thật sự là không phải ai cũng có thể chịu đựng được!
Người phía sau không nói gì, Lý Siêu lập tức cảm giác không ổn. Hắn quay ngoắt người lại, trên boong tàu không có vật gì cả.
-Ai?
Lý Siêu hét lớn một tiếng, thanh âm truyền đi thật xa trong đêm. Nhưng thanh âm này lập tức bị tiếng thuyền rẽ sóng át mất.
-Ngũ đương gia, có chuyện gì?
Trong nháy mắt đã có mười mấy người từ các phía nhảy ra, những người này tất cả đều có vẻ mặt tháo vát, đều là những tâm phúc đắc lực của Ngũ đương gia trong những năm gần đây.
-Các ngươi!
Lý Siêu vốn muốn hỏi các ngươi có thấy người này lại đây không nhưng lại nuốt trở vào. Nếu là thấy thì không thề có chuyện những người này không có chút phản ứng nào. “Chính mình một khi há mồm ra hỏi, thậm chí bọn chúng còn cho mình là đang nghi thần nghi quỷ, không chừng trong lòng còn cười nhạo mình nữa!”
Nghĩ thế, Lý Siêu khoát tay nói:
-Không có việc gì, các ngươi trở về đi. Ban đêm gió lớn không nên ra ngoài!
Những người này liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng không hiểu sao Ngũ đương gia lại như thế nhưng cũng không lắm miệng hỏi lại.
Sau khi mọi người lui hết, Lý Siêu cau mày. Trên khuôn mặt gầy gò, những nếp nhăn lại sâu thêm không ít, trong lòng thầm nghĩ: “Ta thật là nghe lầm sao?”
Lại một trận tiếng bước chân vang lên ở phía sau hắn. Hai mắt Lý Siêu trong giây lát chợt trợn to lên. Lúc này đây hắn không quay đầu lại, một cỗ hàn khí dâng lên từ sau lưng khiến hắn không kìm được mà trong lòng run lên.
Đừng nói thực lực của hắn lúc này, cho dù là võ giả Thiên cấp cũng không tin tưởng quỷ thần. Cho dù trên đời này có quỷ hồn tồn tại thì căn bản không thể tới gần được võ giả có thực lực cường đại. Loại nguyên lực dao động này đủ để cắt nhỏ bất cứ linh hồn nào.
Cho nên, Ngũ đương gia từ bản năng cảm giác được rằng sau lưng mình nhất định là có người!
-Ngươi là ai? Tìm tới ta làm gì?
Lý Siêu ra vẻ mặt trấn định, nhàn nhạt nói. Thanh âm của hắn cực kỳ nhỏ, lúc này thuyền lại thuận gió đi tới nên những tâm phúc của hắn cách xa đầu thuyền dưới tình trạng ngược gió căn bản không thể nghe thấy âm thanh của Ngũ đương gia được!
-A A! Ta tới để giết ngươi!
Thanh âm này khiến cho khuôn mặt Ngũ đương gia lập tức không còn chút máu!
Thanh âm này hắn không thể nào quên được! Nhiều năm qua, lần đầu tiên hắn thất bại là dưới tay thanh niên này! Cho nên, đến chết hắn vẫn không thể quên âm thanh của người trẻ tuổi này!
-Là ngươi?
Ngũ đương gia chậm rãi quay người lại, chỉ thấy trong bóng đêm có một thanh niên anh tuấn đứng trước mặt mình. Nhưng khiến hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc đó là rõ ràng người này đứng trước mặt hắn nhưng hắn lại hoàn toàn không thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương một chút nào!
-Ngươi đến tột cùng là người hay quỷ?
Tần Lập mỉm cười:
-Xem ra ngươi trong lòng có quỷ, nếu không, có gì mà phải sợ ta?
-Trong lòng ta có quỷ gì? Người trẻ tuổi, trên tửu lâu ở Hải Thành, chúng ta đã quên biết, sau đó đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng. Chỉ là đột nhiên ngươi xuất hiện trên thuyền của chúng ta là có chuyện gì? Ngươi muốn gì?
Sau khi trải qua chút bối rối ban đầu, Ngũ đương gia đã khôi phục lại tinh thần, trong lòng thầm nghĩ: “Việc kia thì tên trẻ tuổi này làm sao có khả năng biết được, hắn dám làm gì ta?”
Khóe miệng Tần Lập nổi lên một nụ cười trào phúng, cười nói:
-Chết đến nơi rồi mà còn không tỉnh ngộ! Người như ngươi, như con vịt bị luộc đến nơi rồi mà còn mạnh miệng!
-Lời này của ngươi là có ý gì?
Ngũ đương gia không khỏi nâng cao một chút âm lượng.
Những tên thủ hạ tâm phúc và một số chiến sỹ tinh nhuệ của Hải Triều bang tất cả đều từ chỗ tối bước ra, thấy Ngũ đương gia không ngờ lại đang giằng co với một người trẻ tuổi. Không ngờ trên thuyền thật sự có người!
-Tàn sát hàng loạt dân trong thành! Ta thật không thể tưởng tượng nổi các ngươi lại có thể làm ra một quyết định như thế! Tục ngữ nói, đạo cũng có câu, ta từ trên người các ngươi một khuôn mặt không bằng cầm thú mà không thấy tồn tại chút đạo nghĩa nào cả! Một câu, những người các ngươi không xứng được xưng là người của bang hội!
Tần Lập nói xong, hơi lắc đầu nói tiếp:
-Hơn nữa thế giới các ngươi cũng không có Quan nhị gia
Tần Lập nói xong, thân mình đột nhiên phát động, lao về phía Ngũ đương gia. Từ bên ngoài nhìn tới chỉ thấy thân mình Tần Lập nháy mắt giống như biến mất vậy!
Một cỗ cảm giác giống như thái sơn áp đỉnh lập tức khiến sắc mặt của Ngũ đương gia đại biến!
Vừa định cử động lại đột nhiên cảm giác từ dưới bụng mình truyền đến một cỗ đau nhức. Ngũ đương gia không kìm nổi phải kêu lên một tiếng thảm thiết, vang vọng khắp bầu trời đêm. Từ mấy chục dặm bên ngoài cũng có thể nghe thấy!
Sau đó, tất cả cảm giác của Ngũ đương gia đều biến mất. Hắn biết mình đã xong rồi! Yết hầu hắn mấp máy, trên mặt bỗng lộ ra biểu tình như được giải thoát!
Hắn muốn nói: “Kỳ thật ta cũng không muốn làm như vậy!”, đáng tiếc, khi hắn mở miệng thì chỉ phun ra một ngụm máu tươi. Thân mình Ngũ đương gia liền lả ra, ngã xuống đất.
Hết thảy những điều này phát sinh quá nhanh, chỉ là nháy mắt đã hoàn thành. Rất nhiều người thậm chí còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Ngũ đương gia đã chết!
-Ngũ đương gia đã chết, Ngũ đương gia đã chết!
Có người điên cuồng hô lớn, hơn nữa chạy đi như điên bởi vì thanh niên này quả thực rất đáng sợ! Một lần đối mặt đã giết chết Ngũ đương gia, những người bọn họ lại càng không phải là đối thủ của hắn. So với việc ở chỗ này tìm chết, không bằng chạy nhanh còn có may mắn tìm được đường sống!
Dù sao bọn họ đều sinh trưởng trên những hòn đảo nhỏ nơi này, đại dương mênh mông chính là nhà bọn họ. Chỉ cần có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi thanh niên này thì bọn họ nhất định có thể sống sót!
Sắc mặt Tần Lập cực kì bình tĩnh, nhìn không ra chút biểu tình nào cả, thân mình chậm rãi bay lên cao. Tần Lập lần nữa lấy ra Ẩm Huyết Kiếm, vận chuyển tâm pháp Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ chậm rãi từ trên người Tần Lập phát tán ra ngoài!
Đây chính là một cỗ khí thế của chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn!
Lần này, khi vận dụng công pháp này lên tới đỉnh điểm, cả người Tần Lập nhìn như một vầng mặt trời đỏ rực chói mắt trong màn đêm!
Khí thế Duy Ngã Độc Tôn cũng là lần đầu tiên hiện ra trên người Tần Lập!
Một kiếm chém xuống!
Ầm!
Một tiếng nổ rung trời vang lên! Con thuyền lớn này bị một kiếm của Tần Lập với kiếm khí bá đạo vô cùng đánh cho nát vụn!
Trên thuyền, tất cả người của Hải Triều bang, chỉ cần hơi dính chút kiếm khí này thì tất cả đều lập tức hóa khí! Cỗ lực lượng này giống như vô thượng thiên uy, căn bản không thể nào kháng cự được!
Một cơn sóng biển cao hơn trăm mét nháy mắt phun trào, dâng lên trên biển rộng.
Con thuyền lớn này bị đánh nát thành vô số mảnh nhỏ, văng lên bầu trời, sau đó như mưa rơi xuống.
Trong mắt Tần Lập rốt cuộc hiện ra một chút hưng phấn! Hắn thở ra một hơi thật dài, không thể ngờ được một chiêu Duy Ngã Độc Tôn trong chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn lại có uy lực lớn như thế này!
Đây vốn cũng là một chiêu tinh túy nhất của chiến kỹ nay, không tới cảnh giới Chí Tôn thì không thể thi triển ra được. Hơn nữa, trước đây Tần Lập cũng hiếm khi thử qua chiêu thức công kích một đám người cho nên hắn cũng không ngờ tới uy lực kiếm kỹ này lại kinh khủng như thế!
Những người Hải Triều bang phái đi diệt sát Hải Thành đã bị một kiếm của Tần Lập diệt sạch!