Duy Ngã Độc Tôn

Chương 347: Trầm Long Hưng nhận sai!


Tần Lập khẽ thở dài một tiếng, thu thân thể khổng lồ của Thiên Cơ Môn vào trong nhẫn trữ vật, theo tinh thần lực của Tần Lập không ngừng tăng lên, diện tích của nhẫn trữ vật cũng không ngừng tăng trưởng. Hiện giờ gần như cũng được lấp đầy, một vùng Lãnh Ngọc Hoa chiếm cứ một nơi to lớn.

Tần Lập đứng ở trên bờ biển, gió biển nhẹ nhàng thổi lên, sóng biển không ngừng bào mòn bờ cát, mặt trời buổi chiều tối chiếu vào trên người Tần Lập, kéo cái bóng của hắn dài ra.

Cũng là lúc nên quay về Huyền Đảo rồi!

Sau khi hội hợp với đoàn người Xà Xà và Lãnh Dao, con thuyền lớn bắt đầu xuất phát về phía Hải Thành.

Một chuyến này, lão Trương xem như buôn bán lời mỹ mãn. Cuộc sống của lão sắp xảy ra thay đổi long trởi lở đất, tất cả người trong nhà đều cười toe toét.

Đối với chuyện mấy ngày nay Tần Lập trải qua các loại nguy cơ khó khăn, Lãnh Dao và Xà Xà ít nhiều có chút hiểu biết, thấy Tần Lập bình yên quay về, hơn nữa còn mang về Lãnh Ngọc Hoa là mục tiêu lần này bọn họ tìm kiếm, tự nhiên rất vui mừng rồi.

Nhất là Lãnh Dao, ở trên thuyền không kìm nổi bắt đầu luyện chế Cố Bản Đan. Vốn nàng đối với những đan dược này cũng không đủ nhận thức, nhưng từ trên tầm nhìn không ngừng nâng cao, rốt cuộc Lãnh Dao ý thức được những đan dược này đặt ở trong bất cứ siêu cấp đại môn phái hay ở giới thế tục đều tạo thành chấn động to lớn!

Công hiệu của những đan dược này quả thực giống như Thần đan!

Cho dù so sánh với những đan dược trog Hoàng Kim Cung cũng không kém chút nào! Phải biết rằng, giống như viên đan dược mà Tần Lập cho Thượng Quan Thi Vũ, thứ nhất không sản xuất, thứ nhì là hạn chế rất lớn! Tiên Thiên linh thể tìm hết thế giới này có thể tìm được mấy người?

Đồng thời, nghe Xà Xà nói với Tần Lập về chuyện phát sinh xung đột với những người từ nơi Cực Tây, họ còn rất trẻ nhưng có được bản lĩnh rất mạnh, trong lòng Lãnh Dao cũng lớn mật phỏng đoán, những người đến từ nơi Cực Tây, trong môn phái bọn họ hiển nhiên cũng có phương pháp tạo ra đan dược như thượng cổ đan phương!

Nếu không cho dù bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ cũng tuyệt đối không có khả năng chỉ có hai mươi mấy tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không!

Trong thượng cổ đan phương còn lưu lại mấy loại đan dược được xưng là Thần phẩm, tài liệu cần để luyện chế đan dược này, Lãnh Dao mới nghe lần đầu, muốn tìm được những thiên tài địa bảo này còn khó hơn lên trời!

Một đường bình yên...

Sau khi trở lại Hải Thành, trong ánh mắt lưu luyến không rời của một nhà lão Trương, Tần Lập mang theo Xà Xà và Lãnh Dao mướn một chiếc xa ngựa xa hoa, bắt đầu quay về!

Hiện tại Tần Lập cũng biết, Bộ Vân Yên, Triệu Thiên Thiên và Tiểu Hồ Ly bị người của Nguyệt Diêu Tiên Cung mang đi, xem ra chắc là thu làm đệ tử, không có ác ý gì. Hơn nữa, cho dù Nguyệt Diêu Tiên Cung có ác ý gì, thì bằng vào thực lực của Tần Lập hiện giờ cũng không có năng lực ngăn cản.

Mà từ trên một thân thực lực xuất thần nhập hóa của cô gái áo trắng thì có thể thấy được, kinh nghiệm thực chiến của nàng không tính là quá nhiều, giống như Tần Lập, nếu không từng trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, chỉ sợ Tần Lập muốn thoát khỏi tay nàng còn không quá dễ dàng!

Ít nhất, hiện tại Tần Lập đã biết vị trí đại khái của Nguyệt Diêu Tiên Cung, mà bây giờ việc cần làm chỉ có bốn chữ: NÂNG CAO THỰC LỰC!

--------------------------------------

Huyền Đảo.

Từ khi cc bị diệt môn, tất cả các môn phái gia tộc trên Huyền Đảo tham gia đều lấy được lợi ích tương đối lớn, nhưng có hai thức bọn họ dự đoán được nhưng hoàn toàn không có được! Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "

Thứ nhất, đó chính là rất nhiều quốc gia mà cc nắm trong tay trong giới thế tục! Chuyện này đều là cơ mật được niêm phong cất giữ, cho dù trong cc cũng chỉ có một số ít cao tầng mới biết được chi tiết cụ thể, mà những bí mật đó, từ khi cc bị diệt môn đến nay cũng phong kín trong thời gian dài.



Thứ hai, đó chính là những chí bảo mà cc miệt mài cất giữ hơn vạn năm, các loại công pháp, chiến kỹ, vô số tuyệt thế trân bảo, vũ khí, thôi giáp, còn có những thiên tài địa bảo tuyệt thế khó tìm...cũng không nghĩ tới tất cả đều bị người khác lấy đi trước, hơn nữa khói độc giấu trong bảo thất kia còn độc chết không ít người.

Cục tức nào vẫn nghẹn trong lồng ngực của những gia tộc môn phái trên Huyền Đảo. Nếu không thể hoàn toàn phát tiết ra, qua một thời gian dài, chỉ sợ đều sẽ tích tụ thành bệnh.

Thiên Cơ Môn.

Trầm Long Hưng thả người nằm trên ghế trong sân, đối mặt với ánh nắng ấm áp buổi chiều, híp mắt suy nghĩ tâm sự.

Con trai Trầm Nhạc có quan hệ tốt với Tần Lập, lúc ban đầu Trầm Long Hưng cũng không quá mức quan tâm. Làm một người thừa kế tương lai của một đại phái siêu cấp, giao hữu khắp nơi là chuyện tốt!

Hơn nữa, mỗi thế hệ sẽ có phương thức tồn tại của thế hệ đó. Là phụ thân của Trầm Nhạc, Trầm Long Hưng vui mừng nhìn thấy nhi tử mình đã trưởng thành. Nếu tất cả đều nấp sau lưng trưởng bối thì làm sao có thể đủ cánh bay cao, thẳng đến chính tầng mây chứ?

Tuy nhiên, từ sau khi phát hiện thực lực chân chính của Tần Lập, Trầm Long Hưng đối với Tần Lập đã bắt đầu lưu ý. Đây là lưu ý chứ không lo, tốc độ tăng tiến của Tần Lập, không ngờ khiến cho một môn chủ của môn phái lớn như ông bắt đầu có cảm giác hoảng sợ!

Nếu cứ như vậy mà phát triển nữa, toàn bộ Huyền Đảo chỉ sợ không đến ngàn năm phải hoàn toàn phụ thuộc vào Tần gia!

Hiện tại các thế lực siêu câp tuy rằng còn có lão tổ tông cảnh giới Phá Toái Hư Không tọa trấn, nhưng sau một trận chiến với cc, cường giả đến từ nơi Cực Tây, tuy đối phương bị đánh bại, nhưng vẫn khiến Trầm Long Hưng có loại cảm giác nguy cơ.

Có trời mới biết võ giả mạnh mẽ bên Cực Tây có thể đến thăm nơi này hay không? Còn có gã Tần Lập này, thoạt nhìn hiện tại Tần gia dường như còn rất yếu, tùy tiện một ngón tay của một siêu cấp thế lực đều có thể bóp chết bọn họ, nhưng thực tế như vậy sao?

Căn cứ vào nhân viên tình báo của Thiên Cơ Môn, nói hiện tại Tần gia có ba võ giả thực lực siêu cường, một nữ hai nam, có người từng chứng kiến, trước đây cc phái người đến tập kích Tần gia, chính là ba người này đúng lúc xuất hiện để ngăn trở. Nghe nói ba người này đều có được thực lực qq, thậm chí có thể đạt tới cảnh giới Địa Tôn hay Thiên Tôn!

Còn có cô gái áo đen xinh đẹp bên cạnh Tần Lập cũng là một nhân vật hung dữ...

Nghĩ tới đây, Trầm Long Hưng liền có loại cảm giác, trước đây mình...dường như làm sai rồi. Tần Lập này không nên đắc tội, trước đây ánh mắt mình bị một số lợi ích trước mắt che lại, ngược lại nhi tử Trầm Nhạc thì lại nhìn xa trông rộng.

Đây chỉ sợ là tai hại mà kẻ bề trên nhiều năm mang đến...không coi ai ra gì! Tuy nói ông đã cảm thấy mình rất xem trọng Tần Lập, nhưng trên thực tế vẫn không làm sao đặt người thanh niên thiên tài mới xuất hiện này ở trong mắt.

Hiện tại xem ra lại là sai lầm của ông, nhất là sự diệt vong lần này của cc, trong đó kho báu trọng tâm của cc lại trống rỗng, giống như một cái tát hung hăng đánh lên mặt tất cả quần hùng trên Huyền Đảo!

Đây cũng là lần đầu tiên khiến Trầm Long Hưng có loại cảm giác mình đã già.

Quên đi! Trầm Long Hưng thở dài ra một tiếng thật mạnh, thầm nghĩ: Ta cũng nên đi theo bước chân của các đời tổ tiên, tiến vào sau núi bế quan tu luyện! Trầm Long Hưng nghĩ trong lòng, nhẹ giọng nói:

-Đi gọi thiếu môn chủ đến!

Hơn nữa, nửa năm gần đây tâm tình Trầm Nhạc cũng vẫn không được tốt cho lắm. Chung quy hắn cảm thấy mình thẹn với bằng hữu, rất có lỗi với Tần Lập.

Trầm Nhạc này, ngày thường nhìn qua giống như bất cần đời, thậm chí có chút giống như dân ăn chơi trác táng. Nhưng trên thực tế cũng là người có nội tâm kín đáo, tình cảm tinh tế.

Hắn biết chuyện ngày đó của mình có chút tổn thương đến Tần Lập, mặc dù nhìn qua, hắn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Tần Lập, nhưng không thể không thừa nhận, nếu thái độ của hắn kiên quyết một chút, phụ thân Trầm Long Hưng của hắn vị tất sẽ đặt tâm tư trên người Tần Lập chứ!



Theo nhìn nhận của Trầm Nhạc, loại biện pháp này quả thực là ngu không ai bằng! Hắn tự hỏi đối với sự hiểu biết mấy phần của mình về Tần Lập, biết Tần Lập đối với vi trí bá chủ của Huyền Đảo này căn bản không có bất cứ ý nghĩ gì.

Càng đừng nói hiện tại Tần Lập cũng không có thực lực trở thành bá chủ, đối mặt với lo lắng của phụ thân, Trầm Nhạc vẫn cho là sai, chẳng lẽ nói, trên đời này xuất hiện một người có thể uy hiếp thì nhất định phải chết sao?

Tuy nhiên, hắn cũng không có thực lực chỉ trích phụ thân của mình, cũng không muốn đi chỉ trích, mặc kệ tốt xấu gì thì người đó vẫn là phụ thân của mình, không phải sao?

Về điểm ấy, vị hôn thê mới Lãnh Phương Phỉ của Trầm Nhạc, hoàn toàn đứng về phía Trầm Nhạc. Lãnh Phương Phỉ cũng cho rằng, Tần Lập tương lai sẽ mạnh mẽ!

Hơn nữa, Lãnh Phương Phỉ còn nói về Tần Lập, sở dĩ ngay từ đầu Băng Thiên Nhai quan hệ tốt với Tần Lập, tuyệt không cùng là địch với hắn là bởi vì một vị thái thượng trưởng lão của Băng Thiên Nhai am hiểu thuật bói toán thời thượng cổ đã từng tiến hành bói toán về Tần Lập, có được quẻ tượng cũng chỉ là một mảnh mơ hồ! Hơn nữa, trong mơ hồ lóe ra hào quang màu vàng!

Mà vị thái thượng trưởng lão bói toán kia, phun máu tươi tại chỗ, bị thương không nhẹ!

Phải biết rằng, vị thái thượng trưởng lão kia, hơn một trăm năm trước cũng đã có được thực lực Thiên Tôn. Hiện giờ lại bị quẻ tượng phản phệ, nguyên nhân chỉ có một, chính là thành tựu tương lai của Tần Lập kia, không thể hạn lượng, ít nhất phải vượt qua thái thượng trưởng lão Băng Thiên Nhai kia.

Trầm Nhạc nghe xong, lời này, rất lâu không nói, sau đó hỏi vì sao Lãnh Phương Phỉ không nói sớm, Lãnh Phương Phỉ cười nhạt, nói với Trầm Nhạc: “Cho dù muội sớm nói ra chuyện này thì chàng có thể ngăn cản phụ thân sao? Chàng sẽ tin tưởng sao?”

Trầm Nhạc im lặng không nói, thật sự nếu như Lãnh Phương Phỉ sớm nói ra, chỉ sợ Trầm Nhạc sẽ cho rằng Băng Thiên Nhai có mưu đồ với Thiên Cơ Môn chứ! Cái gọi là vợ chồng đồng tâm, nhưng đồng tâm này cũng là cùng đứng trên cơ sở.

-Thiếu môn chủ! Môn chủ cho gọi ngài qua.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở cửa phòng Trầm Nhạc.

Khi Trầm Nhạc tới tiểu viện u tĩnh khác biệt kia, nhìn phụ thân nằm trên ghế, rất thích phơi nắng, không biết vì sao đột nhiên có loại cảm giác cay cay nơi sống mũi, một ít oán niệm với phụ thân vô tình tan thành mây khói.

-Nhạc nhi! Con đang trách ta sao?

Trầm Long Hưng vẫn híp mắt, thản nhiên nói.

-Con không dám.

-Không cám...vậy mới là lạ. Ha ha! Điều này cũng không trách con. Đời người luôn làm ra mấy chuyện hồ đồ, phụ thân tự hỏi suốt đời anh minh, gần như không có quyết định sai lầm, chỉ có hai chuyện...thừ nhất, cô con, trước đây nếu ta không theo tính nết của nàng thì nàng cũng sẽ không rơi vào kết cục bi thảm như vậy. Một chuyện khác, là thái độ đối xử với Tần Lập, ta trước sau cũng không cùng tiến cùng lùi, hiện giờ phải thừa nhận là ta sai rồi!

-Phụ thân...

Giọng nói của Trầm Nhạc có chút nghẹn ngào, đôi mắt đỏ lên.

Trầm Long Hưng khoát tay, cười tự giễu, nói tiếp:

-Người già thì phải chịu già, cho dù bằng vào tu luyện thâm hậu, có được tuổi thọ hơn mấy trăm năm, nhưng về mặt tuổi tác có loại suy nghĩ chung quy không bằng sự mẫn tuệ sâu sắc của người thanh niên. Cho nên ta quyết định, ngay ngày hôm nay, ngươi chính là Môn chủ của Thiên Cơ Môn! Mà ta cũng thoái ẩn ra hậu sơn tu luyện!

Trầm Nhạc nghe vậy quá bất ngờ, sợ hãi.