Duy Ngã Độc Tôn

Chương 392: Cứu... hay là không cứu?


Người trung niên mặt chữ điền lại hỏi:

- Sư huynh. Vậy ngộ nhỡ hai người kia tiết lộ tin tức ra...

Trên mặt lão già gầy yếu hiện ra vẻ dữ tợn, trầm giọng nói:

- Nếu không ra ngoài dự đoán của ta, bọn họ nhất định cũng sẽ đi tứ đại hiểm địa. Nếu gặp được, trực tiếp giết chết là xong!

Người trung niên mặt chữ điền cùng hai người khác đều khẽ sửng sốt, lập tức ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết, gật gật đầu.

Tin tức bản đồ Thái Cổ quyết không thể có bất kỳ sơ xuất gì. Phàm là người biết chuyện này, đều phải giết chết!

Đợi cho bốn người này đi một hồi lâu, ở nơi sâu trong đống đổ nát Tần gia, thân hình Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ hiện ra. Trong mắt Thượng Quan Thi Vũ mang theo vài phần không dám tin, nhìn Tần Lập hỏi:

- Chuyện này, nếu nói sai rõ ràng đều là lỗi của bọn họ. Là chính bọn họ không cẩn thận để lộ ra, như thế nào đến giờ, không ngờ lại đổ tội lên đầu chúng ta.

Tần Lập cười nhàn nhạt, nói:

- Vừa rồi nàng còn truyền âm với ta, không muốn có chủ ý với bản đồ Thái Cổ trên người bốn người này, hiện tại nàng thấy rồi chứ? Đây là lòng người, đây là giang hồ. Hành tẩu giang hồ, người quá thiện lương luôn dễ dàng bị tính kế. Hôm nay nếu lời bọn họ bị chúng ta nghe thấy là bởi vì thực lực chúng ta cao hơn bọn họ nhiều lắm. Nếu ngược lại, thực lực bọn họ cao hơn chúng ta rất nhiều, vậy... hôm nay chết chính là hai người chúng ta. Những người này tuyệt không có nửa điểm do dự. Cũng không có liên quan gì đến cừu hận.

Thượng Quan Thi Vũ gật gật đầu, lộ ra vẻ mặt suy tư. Thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó nói:

- Vậy hiện tại chúng ta?

-Đầm lầy Phệ Hồn! Tần Lập nhẹ giọng nói.

Đầm lầy Phệ Hồn ở phía đông thành Hoàng Sa, khoảng cách thành Hoàng Sa hơn ba trăm năm mươi dặm. Đầm lầy cũng không lớn, phạm vi chỉ khoảng hơn bảy mươi dặm. Nhưng chính phạm vi hơn bảy mươi dặm này lại khiến rất nhiều võ giả ở nơi thần bí đều cảm thấy có chút sợ hãi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trận pháp ở nơi này chậm chạp không xuất hiện.

Giống như nơi khác, đối với võ giả thế tục mà nói giống như cấm địa. Đám linh thú cường đại làm cho bọn họ không có sức chống cự, khó mà tiến vào. Nhưng mà đối với võ giả ở nơi thần bí mà nói, lại không tính là cái gì. Ỷ vào người đông thế mạnh, đồng loạt xông lên, gần như không có bất kỳ linh thú nào có thể ngăn cản.

Cho nên, sau khi trận pháp ở hồ Phượng Hoàng lộ ra, trận pháp ở khe Ưng Chủy và Tuyệt Sát cũng trước sau bị người tìm ra.

Chỉ có đầm lầy Phệ Hồn này, rất nhiều người đã bị dễ dàng lúc trước làm mê hoặc, cũng không quá để tâm nơi này, vẫn như trước áp dụng sách lược cũ, một đường đạp bằng xông thẳng tới.

Lại không nghĩ rằng, ở trong này bọn họ gặp được trở ngại thật lớn!

Đầu tiên, điểm chết người nhất chính là chướng khí và sương độc trong đầm lầy này. Mặc kệ ngươi là võ giả cảnh giới Phá Thiên hay là võ giả Chí Tôn, trtr khi ngươi có thể không cần hô hấp. Mà thậm chí có sương độc không cần phải hít vào. Chỉ cần bám vào làn da sẽ bắt đầu ăn mòn cả người.

Chỉ cần dính một chút nhỏ, trừ khi có dũng khí tráng sĩ đoạn cổ tay, lập tức chặt đứt nơi đó. Nếu không, cũng chỉ có một con đường- Chết!



Tiếp đó chính là các loại sinh vật kịch độc trong đầm lầy Phệ Hồn. Những sinh vật kịch độc này, thậm chí đại đa số đều không phải là linh thú, chỉ là côn trùng cùng động vật nhỏ bình thường. Nhưng độc tính trên người chúng nó lại khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.

Mấy ngày trước, có một võ giả cảnh giới Hợp Thiên đến từ một nơi thần bí. Dựa theo cảnh giới này, hộ thể cương khí đã rất mạnh, sương độc cùng chướng khí và công kích của một số động vật đối với hắn không có tổn hại gì. Nhưng là, có một sinh vật đầm lầy gần như trong suốt không ngờ có thể chui qua hộ thể cương khí của võ giả kia, sau đó cắn hắn một nhát. Kết quả, không quá thời gian một nén nhang, võ giả kia toàn thân thối rữa mà chết.

Bất kỳ đan dược giải độc ai cũng không có hiệu quả!

Đây đã là võ giả ở nơi thần bí thứ sáu bị chết. Cho nên, tới ngày hôm nay, bên ngoài đầm lầy Phệ Hồn tụ tập rất nhiều võ giả thực lực mạnh mẽ, nhưng bọn họ không dám tùy tiện tiến vào trong.

Hơn nữa, hiện tại mọi người đều có một nhận thức chung chính là: Muốn vạch trần bí mật tứ đại hiểm địa, chỉ có chân chính làm lộ ra toàn bộ bốn trận pháp thật lớn kia mới có thể thật sự vạch trần. Nếu không, những người này khẳng định là phí công một hồi!

Bởi vì ba đại hiểm địa kia, trừ bỏ một cái trận pháp ra thì bọn họ không tìm được thứ gì có giá trị. Cho nên, rất nhiều người đều phỏng đoán, sau khi bốn trận pháp thật lớn đều lộ ra, có lẽ sẽ có ai đó phát sinh, ít nhất cũng là một đầu mối quan trọng! Về phần đến lúc đó ai có năng lực chiếm được lợi ích và ưu đãi từ đây, vậy thuần túy là xem vận khí và thực lực!

Lúc Tần Lập mang theo Thượng Quan Thi Vũ đến đây. Rất nhiều người đã dừng lại ở ngoài đầm lầy Phệ Hồn. Khắp nơi đều có thể thấy võ giả thực lực không tầm thường, quan hệ lẫn nhau cũng không có thân thiết bao nhiêu. Giờ phút này, cũng không hề thiếu những người tới sau gan lớn, tiến vào trong đầm lầy Phệ Hồn. Tuy nói ba nơi hiểm địa trước không tìm được thứ gì, nhưng cũng không có nghĩa là ở nơi hiểm địa thứ tư này cũng không có ai. Người muốn chiếm tiện nghi, vẫn là có rất nhiều.

Dưới tình huống như vậy, cũng không ai đi ngăn cản bọn họ, lại càng không có người cảnh cáo những người mới vào sau này.

Hiện tại võ giả tụ tập ở nơi này, gần như toàn bộ đều là người đến từ các nơi thần bí. Thần thức của Tần Lập đã ở trong đám người cảm nhận được vài võ giả thực lực rất cường đại, dao động nguyên lực hết sức mỏng manh nhưng trên thực tế xấp xỉ tu vi hiện tại của Tần Lập. Tần Lập trong lòng rõ ràng: Không nên xem thường anh hùng thiên hạ. Huyền Đảo tuy rằng là một nơi thần bí rất lớn, nhưng cũng không phải nói lên rằng ở những nơi thần bí khác không bằng Huyền Đảo. Quan điểm này, tuyệt đối là sai lầm.

Theo bí mật của tứ đại hiểm địa được vạch trần, có lẽ sẽ xuất hiện võ giả càng cường đại. Cho nên, Tần Lập và Thi Vũ nhất định phải cẩn thận hơn mới được.

Lúc Tần Lập và Thi Vũ đến đây lại dịch dung một lần. Thi Vũ lại một lần nữa trở về hình tượng một thiếu nữ trẻ cực kỳ xinh đẹp, quần áo đắt tiền. Hơn nữa, Thi Vũ trời sinh khí chất thanh lãnh, nàng tới khiến mọi người cảm thấy trước mắt như sáng ngời.

Tần Lập thì hóa thân thành bộ dáng một quý công tử khoảng ba mươi tuổi, một thân áo dài màu lam xa hoa, thắt lưng treo một thanh bảo kiếm hết sức hoa lệ, vỏ kiếm không ngờ khảm đầy các loại bảo thạch, đủ mọi màu sắc, lòe lòe tỏa sáng.

Khuôn mặt anh tuấn cùng dáng người phiêu dật lập tức khiến rất nhiều nữ nhân nơi này mắt sáng ngời. Sau đó lúc thấy Thượng Quan Thi Vũ, cho dù nữ nhân trời sinh ghen tị cũng không thể thầm than ở trong lòng: Thật là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ!

Trong đám người, lão già gầy yếu kia có chút nghi hoặc nhìn Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ. Lão chung quy cảm thấy rằng đôi tình lữ nam anh tuấn, nữ xinh đẹp trẻ tuổi này có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ rõ đã gặp ở nơi nào. Hơn nữa, nam tử trẻ tuổi này dường như hết sức mẫn cảm, lập tức chú ý tới có người đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Lão già gầy yếu có chút xấu hổ hướng về phía Tần Lập cười khẽ, gật đầu sau đó quay mặt đi chỗ khác. Trong lòng nghi hoặc lại cũng không vì vậy mà giảm bớt chút nào, nghĩ thầm: "Như thế nào gần đây tình lữ trẻ tuổi đột nhiên nhiều lên vậy hả?"

Trong đám người, có người nói:

- Con mẹ nó, nơi quỷ quái này, làm hại tiểu sư muội ta trúng độc, đến nay còn hôn mê bất tỉnh. Các vị bằng hữu, ai có đan dược giải độc cực tốt. Hồng Nhạn Môn ta, nguyện ý mua giá cao!

Trong đám người, lại có người nói tiếp:

- Nếu thật sự có thuốc giải độc tốt, người của chúng ta cũng không chết đi. Huynh đệ, không phải là ta gở mồm, vẫn là chuần bị hậu sự cho sư muội ngươi đi!



- Haizzz! Đúng vậy. Sương độc cùng chướng khí ở nơi chết tiệt này quá lợi hại. Gặp quỷ, nơi quỷ quái này, kỳ thật cái gì cũng không có! Còn...con mẹ nó...khiến chúng ta tổn thất thảm trọng! Sớm biết như vậy, chúng ta đã không tới!

Trong đám người, khắp nơi đều vang lên tiếng bàn luận. Gần như đại đa số người đều chút nản chí muốn rút lui. Nếu có thể thấy ích lợi, đương nhiên không ai bỏ qua. Nhưng hiện tại cái gì cũng nhìn không thấy, mà nguy cơ lại rất lớn, ai lại ngốc đến mức muốn chủ động chịu chết?

Người trong môn phái tiểu sư muội trúng độc kia, sắc mặt đều rất khó coi, tuy nhiên cũng biết người ta nói lời thật. Những người chết mấy ngày hôm nay, toàn bộ đều là trúng độc mà chết.

Cho tới bây giờ, bọn họ mới chính thức xác định, cái tên đầm lầy Phệ Hồn khủng bố này đích thật là địa phương xứng với cái tên.

- Sư huynh! Tiểu sư muội, nàng... sắp không được rồi!

Một nam tử trẻ tuổi mang theo tiếng khóc nức nở, hết sức vội vàng nói.

Không ít người đều xúm về phía nơi đó, tuy nói quan hệ lẫn nhau cơ bản đều không quen thuộc, thậm chí hoàn toàn không biết. Nhưng đều là người trong giang hồ, đều có loại cảm giác thỏ chết cáo đau lòng.

- Ôi! Đáng tiếc! Một cô nương như hoa như ngọc, mắt thấy sắp chết đi. Quên đi, quên đi! Không nhìn nữa!

Có người thầm thì khe khẽ, từ trong đám người tách đi ra, vẻ mặt tiếc hận.

- Đúng vậy. Nơi này rất nguy hiểm, ai nói thế tục giới mặc người đi ngang? Loại hung hiểm này, đồng dạng khiến người mất mạng!

- Sư phụ! Nếu không chúng ta trở về đi. Nơi này rất nguy hiểm, cái gì cũng đều nhìn không thấy...

Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ cũng đi qua, nhìn thấy trên mặt đất có một cái thảm. Một cô sái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi bọc trong thảm, hai mắt nhắm nghiền, môi có chút biến thành màu đen, vẫn không nhúc nhích. Nếu như không phải cảm nhận được một tia khí mạch yếu ớt kia, thậm chí còn nghĩ rằng nàng đã chết.

Thượng Quan Thi Vũ tâm địa thiện lương, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Lập, nhẹ giọng nói:

- Còn cứu được không?

Tần Lập trước khi Thi Vũ hỏi đã dùng Tiên Thiên Tử Khí tra xem thương thế cô gái này, đích thật là rất nặng. Tuy nhiên, muốn cứu trị, đối với Tần Lập mà nói cũng không tính là quá khó khăn. Cửu Chuyển Bạch Ngọc Liên tuy rằng bị Tần Lập di chuyển sang Hoàng Kim Cung nhưng lá của nó cũng được Tần Lập giữ lại vài miếng, chỉ bằng một mảnh nhỏ cỡ móng tay hẳn là có thể giải độc cho cô gái này. Tuy nhiên nếu như vậy, hai người còn muốn khiêm tốn, ẩn giấu cũng thật quá khó khăn.

Hơn nữa, trước khi người khác đối với sương độc và chướng khí này còn không có cách nào, hai người bọn họ nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người!

Cứu... hay là không cứu đã trở thành lựa chọn của Tần Lập. Từ nhân tính mà nói, bất kỳ ai cũng không muốn thấy cô gái như vậy hương tiêu ngọc vẫn. Nhưng nếu suy nghĩ về phương diện khác, cứu cũng mang đến rất nhiều tai họa về sau.

Tần Lập tự cho rằng mình không phải quân tử thiện lương gì, nhưng cũng không phải là ác nhân tội ác tày trời. Nghĩ một hồi.Trong ánh mắt chờ đợi của Thượng Quai Thi Vũ, Tần Lập ho nhẹ một tiếng, đi ra phía trước.

- Để cho ta nhìn một chút.

*******