Cho nên, vô tình Tần Lập cùng đám nữ nhân này không ngờ lại cùng đi một đường.
Đương nhiên, Tần Lập tốc độ quá nhanh, chờ tới thời điểm các nữ nhân này ra ngoài, thân ảnh Tần Lập sớm đã biến mất.
Tần Lập lần này đến địa phương cực Tây, tổng cộng chỉ có hai mục đich: thứ nhất là thu lấy tấm bản đồ thái cổ thứ tám, theo Tần Lập phỏng đoán tám chin phần mười tấm bản đồ đó là rơi vào tay Lãnh Thu Cung. Mà phán đoán theo chứng cớ hiện có thì Lãnh Thu Cung này, hẳn cũng chính là môn phái con ngươi màu tím.
Về phần vì sao trôi qua nhiều năm như vậy, cũng không có người nào nhìn thấu điểm này, thì không phải là điều Tần Lập cần biết. Có lẽ, là người trong Lãnh Thu Cung che dấu rất cao thâm.
Còn mục đích thứ hai chính là báo thù cho A Hổ.
Năm đó cả nhà A Hổ bị tàn sát, nguyên nhân chỉ vì Tần Lập hắn mà ra, cơn phẫn nộ này cũng không có vì thời gian trôi qua, không có vì A Hổ lại lần nữa huy hoàng, mà giảm chút nào ở trong lòng hắn.
Mặc dù không biết tên môn phái kia, nhưng Tần Lập tin tưởng, chỉ cần gặp được người trong môn phái đó, thì tự mình nhất định có thể nhận ra bọn họ.
Bởi vì Tần Lập đói với dao động chiến kỹ những người đó sử dụng để giết hại cả nhà A Hổ là thập phần quen thuộc. Hơn nữa môn phái đó cùng với Cực Nhạc Thiên Cung cùng chung một hệ, tất nhiên sẽ có người tu luyện công pháp thái âm bổ dương hoặc là thái dương bổ âm.
Phàm là người tu luyện loại công pháp tà ác này, dao động tinh thần tất nhiên có điều khác biệt với thường nhân này. Cho nên nếu muốn biết phân biệt bọn họ cũng không khó.
Hồ Thiên Trì trên ngọn núi, là tiêu chí của Thiên Trì quốc, cho nên ngọn núi này cũng tên là Thiên Trì Phong.
Thiên Trì Phong nơi này hàng năm có quân đội đóng giữ, cho nên người thường nếu muốn tự mình lên núi, nếu muốn đi chiêm ngưỡng Thiên Trì, là một chuyện hoàn toàn không có khả năng, bởi vì bọn họ đều không thể vượt qua vòng phong tỏa của quân đội được.
Tuy nhiên chuyện này đối với hạng người như Tần Lập mà nói, khẳng định không là vấn đề. Cho dù phòng vệ năm bước một trạm gác, mười bước một vọng canh, căn bản đều không cảm nhận được sự tồn tại của Tần Lập.
Tần Lập lướt qua thủ vệ, sau đó bắt đầu leo lên ngọn núi. Ngọn núi này thần kỳ nhất ở chỗ trong phạm vi mấy trăm dặm đều là bình nguyên, chỉ có một tòa Thiên Trì Phong như vậy, đơn độc đột ngột từ mặt đất nhô lên. Ở thời xa xưa, nơi này từng là một ngọn núi lửa thật lớn.
Con người đơn độc leo lên trên ngọn núi trông thật nhỏ bé như một con kiến. Từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy một điểm đen nhỏ, không ngừng chậm rãi di động tới phía trước.
Nếu đã đi vào Thiên Trì Phong, như vậy, không tận mắt nhìn Thiên Trì này một lần, thì đúng là có chút tiếc nuối. Tần Lập dùng thời gian hơn một canh giờ, liền hiện ra ở chỗ cao nhất trên đỉnh núi cao vạn thước này.
Tần Lập nhìn lại xuống phía dưới, liền nảy sinh ra một loại hào khí bừng bừng như đứng trên tuyệt đỉnh vạn vật. Hắn quay đầu lại nhìn Thiên Trì quốc xa xa, một tảng lớn thành trì, tường thành rộng cao lớn, nối liền một vòng. Dưới chân hắn không ngừng có từng đám mây trằng xẹt qua. Trên đỉnh ngọn núi đầy tuyết trắng, nhiệt độ không khí rất thấp.
Lại nhìn Thiên Trì này dường như nước thiên nhiên bình thường màu xanh lơ, trong suốt đến gần như có thể trong thấy đáy.
Trên đỉnh núi này, giống như một cái bát lớn đặt trên ngọn núi cực lớn, nước trong Thiên Trì cũng giống như nước trong bát. Tỏa ra hơi lạnh tinh thuần đến khiến cho người ta kinh ngạc.
Ở chỗ cách Tần Lập không xa, có mấy con nai con đang uống nước, tò mò đánh giá Tần Lập vị khách không mời mà đến này. Tần Lập hướng về phía mấy chú nai con làm mặt quỷ, mấy con nai con lập tức bỏ chạy tứ tán, chạy vài bước liền dừng lại, sau đó tiếp tục quay đầu lại tò mò quan sát hắn.
Tần Lập cười cười, sau đó đi tới bên cạnh hồ ngồi xổm xuống, với tay sờ vào nước trong hồ, lập tức truyền đến một cảm giác lạnh như băng thấu xương. Mặc dù thân thể của Tần Lập so với đồng thiết còn vững chắc hơn, cũng phải rùng mình một cái.
- Thật mát!
Tần Lập tán thưởng một tiếng, lập tức thần sắc vừa động, ở chỗ rất sâu dưới đáy Thiên Trì này dường như có một cái bóng thật lớn vừa xẹt qua, đợi cho thần thức của Tần Lập thăm dò tới, cái bóng kia đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
Tốc độ nhanh đến khó tin.
Tần Lập lập tức kết luận trong lòng: trong Thiên Trì này có linh thú thủy sinh cường đại. Đợi một hồi, không thấy cái bóng xuất hiện nữa, Tần Lập đứng dậy bay đi.
Theo mặt trên Thiên Trì thật rộng lớn, Tần Lập bay qua cũng không có nhìn thấy cái bóng đó nữa, thậm chí hắn hoài nghi có phải mình hoa mắt không? Tuy nhiên hắn vẫn là lựa chọn tin theo trực giác của mình.
Bay qua Thiên Trì đi vào bờ bên kia, lấy ra tấm bản đồ thái cổ ghi chú Thiên Trì quốc nơi nay, tìm được chỗ địa phương thần bí, lại là ở trên một chỗ vách đá dựng đứng phía trái Thiên Trì Phong.
Tần Lập đi đến trước mặt, ở chỗ này không có phát hiện tung tích và sinh hoạt của người nào, nhưng hắn cũng không dám vội kết luận bên trong địa phương thần bí này không có người. Giống như địa phương thần bí vị trí của Tần gia hiện tại, nếu có người đi tới nơi đó, nhất định cũng sẽ không có bất cứ người nào biết được.
Tần Lập nhắm mắt ngưng thần, thần thức khổng lồ giống như dòng thủy ngân chậm rãi tuôn ra, bao trùm lên vách đá dựng đứng kia, sau một lát, thần thức liền tập trung vào một chỗ trên vách đá dựng đứng, nơi đó dao động linh khí khác hẳn với các chỗ khác.
Tần Lập nhún người bay đến trước mặt chỗ vách đá dựng đứng đó, phóng thần thức cẩn thận thăm dò nơi này. Sau thời gian chừng tàn một nén nhang. Tần Lập thở dài một hơi nhẹ nhõm, thân mình hơi vừa động, chậm rãi chìm sâu vào trong vách đá.
Ngay sau đó, Tần Lập phát hiện ra phía trên một thảo nguyên mờ mịt, một mùi thơm cỏ dại lan tràn trong không khí tiến vào trong mũi Tần Lập, linh khí nơi nhày sung túc đến khiến cho người ta kinh ngạc.
Trước nay Tần Lập chưa từng ở bất cứ một địa phương thần bí nào, cảm nhận được mật độ linh khí quá dày đặc như vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút kinh ngạc, thầm nghĩ: “Hay là càng tới gần phương Tây, linh khí càng sung túc?”
Ngẫm lại thực cũng rất có thể như vậy, bởi vì ở thời đại thái cổ năm đó, gần như tất cả các cường giả siêu cấp đều tập trung ở địa phương cực Tây bên này, càng đi về Đông Phương cường giả càng ít. Có thể cũng có liên quan trực tiếp tới mật độ linh khí.
Tần Lập thầm suy nghĩ, đột nhiên thần sắc vừa động, bởi vì ngay tại trên đỉnh đầu của hắn, dường như lại có người khác đang tiến vào, linh khí dao động thập phần kịch liệt. Thân hình Tần Lập nhoáng một cái, biến mất tại chỗ, ẩn tàng một bên, ánh mắt hắn lóe sáng nhìn chằm chằm vào chỗ hắn vừa mới đứng.
Theo một trận dao động linh khí kịch liệt, trên thảo nguyên lại nhiều thêm bảy tám người đến. Trong lòng Tần Lập lại kinh ngạc không thôi, bởi vì bảy tám người này, hắn vừa mới gặp qua, đúng là thanh niên anh tuấn trang phục màu trắng cùng với đám tùy tùng của hắn.
Lúc này gã thanh niên kia sớm đã không còn phong độ nho nhã như khi ở tửu lâu, khuôn mặt hắn thập phần u tối, ánh mắt lạnh như băng, phẫn nộ nói:
- Đám nữ nhân chết tiệt! Không ngờ chúng lại xâm phạm địa bàn chúng ta. Hừ! Để ta xem thử lần này chúng làm thế nào tránh được bàn tay của ta!
- Thiếu chủ! Chuyện này, phải suy nghĩ cẩn thận! Dường như ta nghe trưởng giả sống thật lâu trong môn phái nói qua, có môn phái ở địa phương cực Tây bên kia, thỉnh thoảng lại đi vào Thiên Trì để tìm bắt Băng Hỏa Ngư. Cực Nhạc Thần Cung chúng ta tuy rằng cũng không yếu, có thể sánh bằng những đại môn phái ở địa phương cực Tây, nhưng cũng là hơi kém một chém. Vì vài cái đỉnh lô này, xem ra Thiếu chủ không cần phải làm như vậy.
Một lão già lão luyện ở bên cạnh lừa lời khuyên ngăn gã thanh niên.
Trong lòng Tần Lập cũng là ngẩn ra, khóe miệng không khỏi nổi lên một chút ý cười lành lạnh, thầm nghĩ: “Thật đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng phí chút công phu!”
Cực Nhạc Thần Cung, Cực Nhạc Thiên Cung… Nếu nói hai cái môn phái này không có một chút liên hệ với nhau, chỉ sợ rất khó làm cho người ta tin được, nhất là đám người giết hại cả nhà A Hổ đó, chính là võ giả đến từ địa phương thần bí ở Thiên Trì quốc, cho nên, ngay lúc này trong lòng Tần Lập, đã trên cơ bản kết luận mình đã tìm đúng chỗ rồi.
Lúc này, nghe thấy gã thanh niên cười lạnh nói:
- Môn phái địa phương cực Tây đồng dạng cũng có mạnh yếu, hơn nữa, đây cũng chỉ là mười nữ nhân mà thôi, cho dù họ có mạnh đến mấy đi nữa, cũng không có khả năng là đối thủ của chúng ta. Họ chỉ là đỉnh lô bình thường sao? Chẳng lẽ ngươi còn không có nhìn ra, những nữ nhân này, mỗi người đều phẩm chất tự nhiên xinh đẹp tuyệt vời, nhất định đều thuộc loại lô đỉnh cực phẩm. Hơn nữa, trọng yếu nhất là những nữ nhân này toàn bộ đều là xử nữ băng thanh ngọc khiết. Hừ! Đều muốn thông qua dáng vẻ lả lơi bề ngoài để che dấu nội tâm đơn thuần của họ, quả thực là quá tốt!
Một lão già khác nghiêm mặt nói:
- Thiếu chủ nói đúng vậy! Những nữ nhân này đều là đỉnh lô cực phẩm! Hơn nữa, một khi bị phá thân, bằng vào thần công của chúng ta, hoàn toàn có thể làm cho họ quyết một mực như vậy, cho dù thả họ trở về địa phương cực Tây, cũng không phải không tốt, chúng ta… coi như có một đám nằm vùng ở địa phương cực Tây. Ha ha…
- Ha ha ha!
Gã thanh niên cười ha hả, rất vừa lòng với câu nói của lão già này, hắn lớn tiếng nói:
- Bắt lấy các nữ nhân này, các ngươi cũng đều có chỗ tốt! Thiên Trì quốc không phải hàng năm đều cung cấp trên dưới một trăm đỉnh lô cực phẩm sao? Đến lúc đó, ta sẽ xin phụ thân cấp cho các ngươi mỗi người một nàng!
- Thiếu chủ nói thật sao?
Một lão già kích động đến sắc mặt đỏ ửng.
- Này, Thiếu chủ nhà ngươi có khi nào thì nói dối chứ?
Gã thanh niên khinh khỉnh xem thường, sau đó nói tiếp:
- Cho nên, mọi người mau chóng hành động đi! Ta đi thăm cha ta, các ngươi đi mang các bông hoa đó về! Nhớ lấy, chuyện này ngàn vạn lần không được để cho người khác biết, nếu không phần thưởng cho các ngươi… Hừ!
- Hiểu rồi hiểu rồi! Thiếu chủ yên tâm, chúng ta biết phải làm gì!
Cả đám người rối rít đáp ứng, sau đó cùng gã thanh niên cấp tốc lao đi về hướng tây bắc thảo nguyên.
Lúc này trong lòng Tần Lập đã sớm nổi lên một mảnh sát khí, thầm nghĩ: “Cực Nhạc Thần Cung này cùng Cực Nhạc Thiên Cung năm đó thật đúng là y hệt nhau, đều là tu luyện loại công pháp hại người lợi ta này. Hơn nữa, xem ra bọn chúng còn là kẻ phía sau màn nắm trong tay Thiên Trì quốc. Thiên Trì quốc mấy năm nay, tất nhiên cũng Trợ Trụ vi ngược không ít. Không trách thời điểm mình tiến vào Thiên Trì quốc, nơi nơi đều có thể nghe được cái gì Hoàng đế tuyển tú đủ loại linh tinh. Xem ra, lúc này lại sắp đến thời hạn mỗi năm một lần dâng lên đỉnh lô cho Cực Nhạc Thần Cung đây.”
“Một đám cặn bã! Giết sạch các ngươi, để xem các ngươi còn có thể đi ra ngoài gây họa hại người hay không? A Hổ, kẻ thù của huynh ta sẽ thay huynh báo thù! Đồng thời, cũng thay trời hành đạo.”
Tần Lập vừa thầm nghĩ trong lòng, vừa như một làn khói nhẹ đuổi theo hướng gã thanh niên.
Chỗ địa phương thần bí này, nhỏ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Tần Lập. Hơn nữa gần như tất cả đều là thảo nguyên, rất ít thấy dãy núi, cho nên, trên đỉnh núi này, ở trong mắt Tần Lập, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như một ụ đất cao một chút mà thôi.
Một canh giờ sau, từ xa xa từng kiến trúc lớn rải rác, hiện ra trước mặt Tần Lập.