Duy Ngã Độc Tôn

Chương 488: Đế Vương đột kích!


Ánh mắt Tào Hồng vô cùng bình tĩnh, nắm đoản đao trong tay không một chút run rẩy, không có nửa điểm do dự tiếp tục đâm vào đan điền Thiên Nhai!

Khóe miệng Tào Hồng còn nổi lên một vẻ tươi cười mơ hồ. Trong nháy mắt này, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện hình bóng nữ nhân yêu thương đã chết nhiều năm trước, khuôn mặt tươi cười đơn thuần kia, cùng đôi đồng tử màu tím nhạt kia, là mê người như thế, xinh đẹp như vậy!

Cái chết kỳ thật cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng!

Thời gian trong khoảnh khắc này dường như ngừng lại, vẻ dữ tợn trên mặt của Thiên Nhai, khóe miệng mỉm cười của Tào Hồng… đều trong nháy mắt này ngưng lại!

“Crắc… Crắc!”

Đột ngột vang lên một tiếng kêu cực kỳ bén nhọn chói tai, cây chủy thủ trong tay Thiên Nhai kia có thể nói là bảo đao, không ngờ… bị đứt đoạn!

Vẻ tươi cười dữ tợn, sượng cứng trên gương mặt đầy son phấn của Thiên Nhai, trong mắt hắn cũng hiện ra thần sắc không thể tưởng tượng, chủy thủ của hắn là chém sắt như chém bùn!

Cho dù Tào Hồng mang trước ngực miếng hộ tâm, cũng không có khả năng ngăn cản được một đao này của mình!

Trong khoảnh khắc này, Thiên Nhai cảm giác được nơi đan điền mình một trận đau đớn dữ dội, hắn cúi đầu nhìn không thể tin nổi lại thấy đoản đao trong tay Tào Hồng đã hung hăng đâm vào bụng, đang cắm ngay vào đan nguyên anh hóa của Thiên Nhai!

Trong mắt Tào Hồng tại trong nháy mắt đó, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin. Vẻ kinh ngạc này, vừa lúc bị Thiên Nhai bắt giữ được.

Giọng nói bén nhọn bất nam bất nữ của Thiên Nhai, lập tức vang lên:

- Các ngươi… các ngươi gian trá! Các ngươi không giữ tín nghĩa!

Nói xong, một dòng máu tươi từ khóe miệng Thiên Nhai tràn ra, thân thể hắn, đã không còn dậy nổi nửa điểm lực lượng, chỉ dựa vào một mối tín niệm không cam lòng cuối cùng chống đỡ cơ thể hắn.

- Không giữ lời hứa? Là ai trước vận dụng lực lượng Đan Nguyên Anh Hóa?

Thanh âm của Tần Lập thản nhiên vang lên, có chút khinh thường nhìn Thiên Nhai nói:

- Vốn ta còn tưởng rằng ngươi là một trang hán tử, không chiếm tiện nghi của người khác, không nghĩ tới ngươi cũng chỉ là đồ xảo trá gian dối. Ngươi tưởng rằng ngươi chỉ vận dụng một chút lực lượng Đan Nguyên Anh Hóa, người khác sẽ không cảm ứng được sao? Có phải lúc ấy ngươi cảm thấy rằng ngươi đặc biệt thông minh hay không?

Câu nói của Tần Lập chứa đầy ý châm chọc, thế nhưng Thiên Nhai vẫn hồn nhiên không biết, hai mắt mơ hồ nhìn thẳng vào Tần Lập, không để ý tới khóe miệng tràn ra máu tươi, cùng cơn đau truyền ra từ trong bụng:

- Ngươi… ngươi vừa mới nói… Ngươi vốn tưởng rằng, ta là một trang hán tử? Thật vậy… sao?

Tần Lập gật gật đầu, thản nhiên nói:

- Công pháp tu luyện làm cho ngươi biến thành như hiện tại, nhưng chỉ cần ngươi có một tâm hồn của nam nhân chân chính, ngươi sẽ vĩnh viễn là trang hán tử. Đáng tiếc, ở khoảnh khắc cuối cùng kia, khi ngươi bắt đầu vận dụng lực lượng Đan Nguyên Anh Hóa, ngươi đã là một tên tiểu nhân không hơn không kém! Kỳ thật làm tiểu nhân cũng không có gì, nhưng ngươi không hay ho chính là gặp phải một người mạnh hơn ngươi.

- Đúng! Ta là nam nhân, ta là trang hán tử, ta xảo trá, ta chết chưa hết tội, ta… là một… nam nhân!

Trên mặt Thiên Nhai gần như lộ vẻ điên cuồng, nói lắp bắp không ngừng.

Lúc này Tào Hồng cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, vốn thời điểm cuối cùng đối với trợ giúp của Tần Lập, hắn còn có chút ý phản đối, bởi vì hắn cũng không muốn dùng phương thức này giành được thắng lợi. Cũng không nghĩ là đối phương xảo trá trước, cho nên, một luồng lực lượng hùng hồn, theo cánh tay Tào Hồng trút vào thanh đoản đao trên tay, trong nháy mắt chấn vỡ đan điền của Thiên Nhai.

- An tâm đi! Ta sẽ chôn cất thi thể ngươi!

Tào Hồng nhẹ giọng nói.

Lúc này khóe miệng Thiên Nhai lại lộ ra một vẻ tươi cười giải thoát, xem ra cực kỳ hài lòng.



Tần Lập than nhẹ một tiếng, lách người qua một bên, Tào Hồng đào một cái hố to, chôn cất thi thể Thiên Nhai. Sau đó lặng lẽ đến bên cạnh Tần Lập, nói:

- Công tử! Cám ơn ngài, lại lần nữa cứu ta một mạng!

- Cứu ngươi chính là tâm của ngươi! Nếu hắn không xảo trá, ta sẽ nhìn cái ngươi hai người đồng quy vu tận. Tào Hồng! Ngươi có trách ta không?

Tần Lập thản nhiên nói.

- Không trách… đương nhiên không trách! Không dối gạt công tử, vừa rồi trong lòng ta còn có hơi oán giận công tử nhúng tay vào đấy! Tào Hồng ta muốn chính là công bình chiến đấu! Trường hợp này nếu hắn không xảo trá, ta lại gian trá, như vậy ta nghĩ tu vi của ta, vĩnh viễn cũng sẽ không thể tăng lên được! Bởi vì trong lòng đã bị lực lượng khác chi phối!

Tần Lập đối với Tào Hồng có thể nói ra lời nói này, cũng có chút kinh ngạc, xoay người vỗ vỗ bả vai Tào Hồng, cười nói:

- Ngươi chân chính là một nam nhân!

Tào Hồng nhếch môi, cười cười không ra tiếng, nhìn thoáng qua nấm mộ mới đắp bên cạnh, thở dài một tiếng:

- Kỳ thật hắn cũng có thể như vậy!

- Đi thôi!

Tần Lập nói xong, hướng tới thành Thông Thiên đi đến:

- Ta chuẩn bị quay về phương Đông, ngươi muốn đi theo ta không?

- Đương nhiên! Ta là người hầu của công tử, tự nhiên là phải đi theo công tử.

Tào Hồng nói với vẻ mặt đương nhiên là thế.

- Công tử cũng không thể bỏ mặc ta lại đây…

Chuyện như vậy, ở thành Thông Thiên thường xuyên phát sinh, cũng không có bao nhiêu người quan tâm tới, lại càng sẽ không có người nghĩ đến, ở địa phương hoang vắng phía nam thành Thông Thiên ba mươi dặm này, không ngờ lại mai táng cao thủ… Thiên Nhai sát thủ xếp thứ ba bảng!

Tần Lập cùng Tào Hồng không có quay lại tiểu viện, nơi đó, thực rất có thể đã bị người ta chú ý, nếu Thiên Nhai có thể tìm tới đó, như vậy người khác cũng nhất định có thể tìm được.

Hiện tại Tần Lập chỉ muốn quay về để gặp Thi Vũ bọn họ, về phần đám người thanh niên đầu bóng lưỡng đó, căn bản là Tần Lập không quan tâm tới, hắn đã thề phải tiêu diệt Hải gia, Hải gia nếu bị tiêu diệt, gã thanh niên đầu bóng lưỡng đó có năng lực chạy đi đâu mà sợ? Để hắn làm một con chó nhà tang, xem ra so với giết hắn, còn khiến hắn khó chịu bội phần?

Hai người vào ngụ ở một nhà khách điếm, chuẩn bị sáng mai sẽ rời thành Thông Thiên.

Lúc nửa đêm, Tần Lập đang ngủ bỗng nhiên tỉnh lại, thần thức của hắn cũng không có bắt giữ chút dị thường gì, nhưng Tần Lập lại có cảm giác dường như có người đang quan sát mình!

Tần Lập hơi kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ tính đặc thù của Tiên Thiên Tử Khí, khiến cho dù là cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, cũng rất khó lặng yên tới gần Tần Lập. Chẳng lẽ, trên đời này thật sự còn có người đạt tới cảnh giới Địa Tiên?

Nếu như đối mặt cường giả Lôi Kiếp, trong lòng Tần Lập còn cảm thẩy có thể ứng phó được, nhưng đối mặt với cường giả Địa Tiên tồn tại cao nhất trong truyền thuyết như vậy, Tần Lập thật đúng là một chút đề kháng cũng không có!

Tần Lập bắt đầu nhớ lại, bản thân mình sau khi từ Nguyệt Diêu Tiên Cung đi ra, dọc theo đường đi vẫn luôn rất cẩn thận, hẳn là sẽ không bị người nào đuổi kịp, như vậy đối phương làm thế nào phát hiện ra mình được?

Tần Lập rất muốn quy kết cảm giác này là do mình quá tưởng tượng, nhưng Tần Lập hiểu rất rõ về đặc tính của Tiên Thiên Tử Khí, nếu không có nguy hiểm mình tuyệt đối sẽ không giật mình tỉnh giấc!

Tào Hồng ở phòng kế vách còn đang ngủ, kỳ thật đồng dạng tính cảnh giác của Tào Hồng mười phần chặt chẽ, nhưng chung quy cảnh giới còn kém rất nhiều so với Tần Lập, mà ngay cả Tần Lập cũng miễn cưỡng mới có thể cảm giác được một chút xíu dị thường, Tào Hồng căn bản không có khả năng phát hiện được điều gì.

Tần Lập chậm rãi ngồi dậy, điều tiết tâm tình mình đến trạng thái linh hoạt nhất. Trong đêm tối trống vắng, Tần Lập chậm rãi phóng thần thức ra, giống như thủy ngân thấm trong đất, vững vàng nhưng nhanh chóng lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng!



Một dặm… mười dặm… mười ba dặm… hai mươi dặm!

Gần như đạt tới cực hạn hiện nay Tần Lập có khả năng đạt tới!

Phạm vi hai mươi dặm, hết thảy trong đó chỉ cần tâm niệm Tần Lập vừa động, đều sẽ hiện ra trong óc Tần Lập!

Mà trong vòng hai mươi dặm, lại là cái gì cũng không có phát hiện!

Tần Lập kinh ngạc không thôi, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thần niệm của đối phương còn mạnh hơn so với mình?” Võ giả cảnh giới Lôi Kiếp thần niệm cường đại bao nhiêu, Tần Lập thật đúng là không rõ lắm, nhưng hắn nghĩ dù sao cũng hẳn là không mạnh hơn mình bao nhiêu mới đúng?

Đang lúc Tần Lập nghi hoặc, đột nhiên có một bóng hình với một loại hình tượng mau đến mức tận cùng, bóng dáng kia trong nháy mắt hiện ra tại trong óc Tần Lập, đó là một người sau lưng mọc hai cánh!

Đế vương tử đồng!

Cũng trong nháy mắt này, Tần Lập hiểu được mình bị lừa rồi!

Đối phương chính là muốn tìm ra mình! Hơn nữa hẳn là cũng biết thần thức của mình rất mạnh, cho nên mới ở địa phương rất xa sinh ra sát niệm với mình. Cứ như vậy, khẳnh định trong lòng mình sẽ có điều cảm ứng, nhưng cũng không có cách nào bắt giữ được tung tích của đối phương.

Muốn tìm nơi phát ra sát niệm này, khẳng định Tần Lập phải dùng thần thức đi tra xét, nếu đối phương không bằng Tần Lập, như vậy khẳnh định cảm ứng không được thần thức của Tần Lập, nhưng đối phương đế vương tử đồng này, là tồn tại cường đại hơn so với Tần Lập!

Tự nhiên lập tức có thể cảm ứng được thần thức của Tần Lập, hơn nữa còn truy tra theo cỗ thần thức này lại đây!

Tần Lập suy nghĩ cẩn thận hết thảy điều này trong mắt, liền cắt đứt thần thức đang lan tràn ở ngoài, nhưng mà cũng còn hơi chậm. Tần Lập biết, đối phương ít nhất đã kết luận mình đang ở ngay trong thành Thông Thiên.

Đối với một cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, nếu muốn sưu tầm một người ở trong một tòa thành, kỳ thật cũng không khó khăn.

Tần Lập thầm nguy tính trong lòng, thoáng một cái đứng lên, mở cửa phòng, sau đó gõ cửa Tào Hồng, Tần Lập vừa đứng lên, Tào Hồng cũng đã tỉnh, bởi vì Tần Lập cũng không có cố ý áp chế.

Cho nên, thời điểm Tần Lập gõ cửa, Tào Hồng lập tức mở ra cửa phòng, nhẹ giọng hỏi:

- Công tử! Xảy ra chuyện gì?

- Chúng ta lập tức rời khỏi thành Thông Thiên!

Tần Lập chỉ nói một câu này, sau đó xoay người bước đi.

Tào Hồng cũng hiểu nhất định có nguy cơ gì đó đang đến, cho nên không một chút do dự đi theo phía sau Tần Lập.

Khoảng cách hai mươi dặm đối với một cường giả mà nói, thật sự không tính là gì. Hơn nữa, đối phương còn có một đôi cánh! Đôi cánh đó cũng không phải để bài trí cho đẹp!

Cho nên, Tần Lập mang theo Tào Hồng còn chưa kịp ra khỏi thành Thông Thiên, cũng đã có thể cảm ứng được đối phương cách mình không tới mười dặm!

Nếu tiếp tục đi như vậy khẳng định không phải là biện pháp tốt. Thật sự đối mặt với một cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, có toàn thân trở ra hay không, trong lòng Tần Lập thật sự không có tin tưởng quá lớn, hơn nữa rất có thể đối phương cũng không phải chỉ có một người!

Bởi vậy trong đầu Tần Lập ngay cả ý niệm thử chiến một trận với cường giả Lôi Kiếp cũng không có, bởi vì một khi bị quấn lấy, có thể kết cục chính là cái chết!

Tần Lập lấy ra một khối cực phẩm linh thạch, trên người đột nhiên bộc phát ra một khí tức cường hãn đến cực điểm, khí tức này giống như sóng biển ba đào, từng đợt từng đợt dâng lên khắp bốn phương tám hướng thành Thông Thiên!

Đừng nói thực lực mạnh mẽ, cho dù là võ giả cảnh giới Phá Tiên đều bị luồng khí tức đột ngột phát ra này làm bừng tỉnh.

Trong nháy mắt toàn bộ thành Thông Thiên, sáng lên vô số ngọn đèn!