Duy Ngã Độc Tôn

Chương 540: Chiếm xong tiện nghi liền bỏ chạy!


Bởi vì thực lực của hai người này, một khoảng mấy trăm thước rất xa xung quanh không có thủ vệ thứ hai. Mà Tần Lập phát động đánh lén trong nháy mắt, lại cực kỳ nhanh. Đồng thời lúc phát động đánh lén còn dùng Tiên Thiên Tử Khí bày ra một đạo kết giới, cho nên đến khi hoàn thành công kích, thậm chí không khiến các thủ vệ khác ở nơi này chú ý tới.

Lúc đi qua bên người võ giả Lôi Kiếp này, Tần Lập tiện tay tung một chưởng đặt lên cổ hắn. Lôi Kiếp ngu ngốc thực lực mạnh mẽ này, hét một tiếng liền gục xuống.

Tần Lập trực tiếp đi vào trong viện, thân người giống như quỷ mỵ, hai ba bước liền đi vào bên trong.

Cơ Ngữ Yên căn bản không ngủ, nàng một mực đi tới đi lui trong phòng, dùng sức mím môi, trong lòng vô cùng lo lắng. Tuy rằng nàng tin tưởng Tần Lập sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng chỗ Tần Lập muốn dò thám là dược phổ, nơi được đề phòng sâm nghiêm nhất bên trong Thánh Hoàng lĩnh vực. Bất cứ một môn phái nào, dược phổ trồng các loại linh dược, đều đề phòng sâm nghiêm như thế.

Hắn có thể thảnh công không? Sau khi thành công, hắn sẽ làm gì? Bên ngoài viện có hai võ giả Lôi Kiếp canh giữ, dù hắn tới cũng rất khó vào.

Cơ Ngữ Yên luôn cảm giác hai võ giả Lôi Kiếp kia, đương nhiên đổi phương cũng nhận ra nàng. Hơn nữa, thần thức đối phương không chút khách khí tập trung khóa chặt Cơ Ngữ Yên, chính là muốn nàng rõ ràng: Chúng ta đang nhìn chằm chằm ngươi, tốt nhất ngươi đừng làm trò gì.

Nhưng đột nhiên, hai đạo thần thức tập trung vào Cơ Ngữ Yên, bỗng nhiên biến mất.

Mặc dù không dám tin, nhưng Cơ Ngữ Yên vẫn lập tức biết ngay, Tần Lập đã tới.

Ngay lúc Cơ Ngữ Yên vừa mừng vừa sợ, cửa phòng bị đẩy ra, một nam nhân ba bảy ba tám tuổi đi vào, mặt râu quai nón, mày kiếm mắt sáng, nhìn có vẻ anh vũ bất phàm. Nhưng vấn đề là... đây là ai?

- Ngươi là ai?

Cơ Ngữ Yên nhíu chặt đôi mi thanh tú, đôi mắt bắn ra quang mang lạnh băng. Nàng bị giam như vậy, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng một thân thực lực này thì không phải ai cũng có thể khi dễ.

- Ngay cả nam nhân nhà mình cũng không nhận ra, nên đánh!

Tần Lập nói rồi, thân hình chợt lóe, đến kề bên không nặng không nhẹ vỗ một cái lên mông vểnh cao của Cơ Ngữ Yên.

Nghe giọng nói này, thân thể Cơ Ngữ Yên đã bắt đầu nhũn ra, bị Tần Lập vỗ một cái như thế, sắc mặt càng ửng đỏ, như muổn nhỏ ra máu.

- Ngươi là nam nhân nhà ai, đáng ghét!

Cơ Ngữ Yên phản ứng lại, không nhịn được kiều sân một câu, ngưng mắt nhìn Tần Lập, đột nhiên kinh hô:

- Ngươi bị thương?

Vừa nãy Tần Lập nháy mắt đánh chết hai cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, dù là hiện tại hắn đã sớm có thực lực vượt qua Lôi Kiếp, nhưng cuối cùng không chân chính đột phá cảnh giới Lôi Kiếp. Toàn lực đánh chết đối phương, đồng thời bản thân cũng bị một ít nội thương.

Tần Lập mỉm cười nói:

- Không sao cả, ta giết một võ giả Lôi Kiếp, còn một tên bị biến thành ngu ngốc, bản thân bị thương không tính là gì. Được rồi không nói nhiều nữa, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.

- Rời đi?

Cơ Ngữ Yên trên mặt có vẻ chần chờ nhìn Tần Lập.

- Thế nào? Nàng còn muốn ở lại nơi này sao?

Tần Lập nhìn Cơ Ngữ Yên cười đùa.

- Đương nhiên không phải.

Cơ Ngữ Yên chần chờ nói:

- Nhưng mà...



- Đừng nhưng mà nữa. Thánh Hoàng lĩnh vực cường giả như mây đúng là không giả, nhưng bọn họ cũng không phải ở cùng một chỗ, đều phân tán quá rộng, trong nhất thời sẽ không dễ dàng tụ tập lại. Hơn nữa vì hai người chúng ta, liền phái ra lượng lớn võ giả Lôi Kiếp, không phải có chút chuyện bé xé ra to hay sao?

- Được rồi ta nghe lời ngươi.

Cơ Ngữ Yên nhìn Tần Lập, ôn nhu nói.

Tần Lập lấy trong người ra một tấm mặt nạ, cẩn thận đeo cho Cơ Ngữ Yên. Trong quá trình đó, không khỏi sẽ chạm tới khuôn mặt vô cùng mịn màng của Cơ Ngữ Yên.

Mặt Cơ Ngữ Yên càng đỏ hơn, tuy nhiên sau khi đeo mặt nạ, liền không nhìn ra được, biến thành một thiếu phụ ba lăm ba sáu tuổi.

- Được rồi, chúng ta đi thôi!

Tần Lập nói rồi, trực tiếp ra cửa, theo lối vừa đi vào lặng yên không tiếng động ra ngoài. Gã võ giả Lôi Kiếp ngu ngốc kia đã không thấy hình bóng, không biết chạy đi đâu chơi rồi.

Tần Lập lấy ra đan dược, vào miệng liền tan ra, trị liệu chút thương thế vừa rồi. Kỳ thật cũng không tới bị thương, chỉ là tiêu hao quá lớn mà thôi.

Trí nhớ Tần Lập vô cùng tốt, dẫn theo Cơ Ngữ Yên nhảy xuống mặt đất sâu bên dưới Huyền Không Sơn, trên đầu là mây mù lượn lờ. Lúc này Cơ Ngữ Yên mới hiểu được, vì sao Tần Lập dám bỏ chạy trực tiếp như vậy.

Bởi vì võ giả cảnh giới như bọn họ, đều sẽ nghĩ là bay tới bay lui trên trời, lại có ai nghĩ tới trực tiếp đi xuống đất bỏ chạy chứ?

Vốn bỏ chạy trên mặt đất, tốc độ sẽ chậm đi rất nhiều, nhưng ở Thánh Hoàng lĩnh vực này, lại vừa vặn ngược lại. Trên mặt đất có sương mù nồng đậm che giấu, ngược lại thành con đường thoát thân tốt nhất.

Nhưng vấn đề cũng theo đó mà tới, bốn phương tám hướng đều là sương mù dày đặc, rốt cuộc phải đi về phía nào?

Cơ Ngữ Yên muốn hỏi nhưng nhìn bộ dạng tự tin của Tần Lập, trong lòng liền rõ ràng: Nhất định người này còn có nhiều năng lực mà mình căn bản không biết.

Xem ra, sau này nhất định phải đào móc những thứ này ra hết.

Trong lòng Cơ Ngữ Yên nghĩ vậy, dưới chân không chút ngừng nghỉ chạy theo Tần Lập đi phía trước.

Hai người vẫn mãi không nghe thấy trên đầu có âm thanh gì, xem ra chuyện còn chưa bộc phát ra. Loại chuyện chạy trốn này, thời gian càng kéo dài thì càng có lợi, hai người đều hy vọng tốt nhất đến sáng mai mới phát hiện ra chuyện hai người biến mất.

Màn đêm đen kịt, rốt cuộc vẫn bị một tia sáng phương Đông đánh vỡ. Vào lúc này, hai người Tần Lập đã đến chỗ bọn họ ở lúc trước, cũng là khu vực sát biên giới Thánh Hoàng lĩnh vực.

Cơ Ngữ Yên đi tìm một vòng, không phát hiện bọn người Tây Qua. Hiển nhiên, bọn người Tây Qua đã đi, thậm chí không tìm được bao nhiêu dấu vết tranh đấu. Lần này Cơ Ngữ Yên thật bội phục Tần Lập cùng Tâv Qua rồi, trong lòng âm thầm nghĩ: Xem ra giao môn phái cho Tây Qua, thật là một việc sáng suốt.

Hai người tiếp tục đi tới chỗ kết giới, rốt cuộc phát hiện vết tích chiến đấu ở nơi này. Dù là Tần Lập cũng cảm thấy kinh ngạc, là nơi đây không ít thi thể người Thánh Hoàng lĩnh vực nằm lung tung, nhưng lại không phát hiện một thi thể đệ tử Băng Tuyết Môn nào cả.

Kết giới còn tốt như cũ, nhưng bọn người Tây Qua đã sớm mất đi dấu tích.

Xem tràng diện, chiến đấu kết thúc đã có một thời gian rồi, nhìn qua thậm chí có chút giống như ngày hôm trước. Nếu tin tức vẫn không truyền tới chỗ Thánh Hoàng, rất có thể là lúc bọn người Tây Qua tới, đã diệt hết tất cả thủ vệ nơi này.

- Tây Qua, làm tốt lắm!

Tần Lập thuận miệng nói tay vung lên xé mở kết giới này. Hai người đi ra từ kết giới, gió lạnh thấu xương bên ngoài thổi tới, rốt cuộc làm hai người thở phào một cái, liếc nhìn lẫn nhau, lộ ra vẻ may mắn sau tai họa.

- Chúng ta phải đi thế nào đây?

Đôi mắt xinh đẹp của Cơ Ngữ Yên nhìn vào Tần Lập, lúc này nàng một lòng đều hoàn toàn đặt lên người Tần Lập.

Cơ Ngữ Yên biết từ nay về sau, sổ phận của mình đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, gặp phải thể nghiệm mới lạ trước nay chưa có.

- Đi phía nam đi, nhưng cần tránh hướng bọn người Tây Qua.



Tần Lập nói rồi nhìn thoáng địa hình bên ngoài nói:

- Ta biết lộ tuyến chạy trốn của bọn người Tây Qua, chúng ta cần tránh khỏi hướng bọn họ, nhưng đừng cách quá xa. Như vậy, một khi đổi phương đuổi theo bọn người Tây Qua, chúng ta có thể phối hợp. Mà nếu đối phương đuổi theo chúng ta, cũng không phát hiện được bọn người Tây Qua.

- Ngươi làm sao nhìn ra được lộ tuyến của bọn người Tây Qua?

Cơ Ngữ Yên cố gắng nhìn mặt băng tuyết trắng xóa, bên trên không nhìn ra được một vết chân, nàng không nghĩ ra được Tần Lập làm sao thấy được.

Tần Lập cười hắc hắc, nói:

- Đây là bí mật!

- Hừ!

Cơ Ngữ Yên hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, làm bộ tức giận.

Tần Lập đi tới, kéo tay Cơ Ngữ Yên, cười nói:

- Bộ dáng tức giận của nàng thật đáng yêu!

- Hình dạng bình thường của ta không đáng yêu sao?

Cơ Ngữ Yên mắt trừng Tần Lập hỏi, cổ gắng duy trì vẻ tức giận, cũng là bởi một câu Tần Lập vừa nói.

- Không, bình thường nàng càng đáng yêu hơn!

Cơ Ngữ Yên cũng không căng mặt nổi, phù một tiếng cười lớn. Hai người nhảy lên cao, nhắm hướng phía Nam bay vụt đi.

Cũng không biết vì sao, hai người vẫn mãi không thấy có người truy giết bọn họ. Tần Lập quan sát chặt chẽ lộ tuyến chạy trốn của bọn người Tây Qua, cũng không phát hiện bọn Tây Qua bị truy đuổi.

Tuy rằng Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên đều kinh ngạc, nhưng không gặp phải người truy đuổi thì càng thoải mái hơn. Kẻ ngốc cũng sẽ không trông mong có người đi truy sát mình.

Nào không biết rằng, hiện tại trong lĩnh vực Thánh Hoàng, đang trải qua một cơn lốc lớn chưa từng có.

Thế cho nên, ngay cả chuyện truy sát bọn người Cơ Ngữ Yên cũng bị đặt sang một bên. Tuy rằng Thánh Hoàng hận bọn người Cơ Ngữ Yên đến ngứa răng, nhưng một chuyện khác làm cho bọn họ cả người phát lạnh, phải triển khai đại thanh tra khắp cả Thánh Hoàng lĩnh vực.

Thánh Hoàng lĩnh vực, đã không biết bao nhiêu năm chưa náo nhiệt như vậy. Nhưng phần náo nhiệt này, lại không phải là tràng cảnh mà bất kỳ ai trong Thánh Hoàng lĩnh vực muốn nhìn thấy.

Tuy rằng sự kiện kia che giấu nghiêm mật, nhưng vẫn cứ truyền ra ngoài. Dược phổ trên Thánh Hoàng Phong, chỉ trong một đêm không biết bị vị thần thông quảng đại nào, đào sạch linh dược cực phẩm không còn một mảnh.

Càng đáng sợ hơn, khu dược phổ dành riêng cho Thánh Hoàng bệ hạ, dược liệu chỉ có dòng chính Thánh Hoàng lĩnh vực mới có thể sử dụng, thiên tài địa bảo cực phẩm sinh trưởng đến mấy ngàn mẫu vạn năm, không ngờ... tất cả đều đã chết.

Chết không còn một mảnh!

Mặc dù thủ vệ hai khu dược phổ đều thề rằng tuyệt đối không có ai đi vào dược phổ, nhưng toàn bộ bọn họ đều bị xử tử, bao gồm cả đại tổng quản dược phổ...

Người bị xử tử, lên tới hơn ba trăm.

Có người nói ngày đó trên Thánh Hoàng Phong, máu chảy thành sông. Đại tổng quản dược phổ chết không nhắm mắt, hắn không cách nào tưởng tượng được, là cường giả nào có thể tránh khỏi thủ vệ sâm nghiêm như vậy, đi vào dược phổ, đào mất linh dược. Lại là dạng người gì, có thể tìm được dược phổ thứ hai càng thêm bí ẩn.

Nào không biết, chính là hắn đã dẫn theo Tần Lập đi vào chỗ đó.

Nếu như bị Thánh Hoàng biết chuyện này, sợ rằng sẽ không để cho hắn chết thống khoái như thế.