Gần như mọi người đều bị đọa đến hồn phi phách tán. Bọn họ đều là đại năng đương đại, đều là nhân vật đứng ở đỉnh cao thế giới này, mặc dù bọn họ không phải đối thủ của Thạch Đầu, nhưng bọn họ vẫn cho rằng thực lực của mình đã đứng trên vị trí đỉnh cao thế giới này rồi.
Về phần Thạch Đầu, đó là biến thái trong biến thái, không thể lấy võ giả nhân loại so sánh với hắn.
Nhưng lúc này, đoàn người thật sự chấn kinh, sợ hãi.
Vùng vách núi phía sau Thần Sơn được bọn họ ngầm xưng là Thánh Nhai. Vì sao gọi cái tên này? Bởi vì vô số năm qua, đã có không biết bao nhiêu vị đại năng, đối mặt với vách núi này, lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc, lĩnh ngộ tự nhiên đạo vận thành công.
Cũng có không biết bao nhiêu vị đại năng, tu luyện ở vách núi này, chiêu thức uy lực mạnh mẽ đánh lên trên, vách núi trơn bóng như ngọc này, cũng sẽ không xuất hiện một chút vết rạn.
Nó kiên cố đến mức làm người ta khó có thể tưởng tượng.
Nhưng Lúc này, lại bị người ta đánh ra một khe nứt thật lớn dài ba ngàn thước, sâu đến mấy trăm thước ở trên vách núi trơn bóng như ngọc này, giống như một vết sẹo bắt mắt, nhìn mà giật mình.
Bọn họ thậm chí có thể suy diễn ra tràng cảnh lúc đó: căn cứ lượng Thần Tuyển thủy giảm thiểu, rất có thể lúc đó có một tuyệt thế đại năng động chạm tới Thần Thụ, sau đó tuyệt thế đại năng Thạch Đầu ra tay, chiến đấu với người này.
Hai người không biết là ai, chém ra một đạo kiếm khí kinh thế hãi tục, trực tiếp chém ra một vết sẹo thật lớn trên Thánh Nhai.
Căn cứ những người này phán đoán, chém ra đạo kiếm khí này, rất có thể là tuyệt thế đại năng đối thủ của Thạch Đầu.
Bởi vì Thạch Đầu đã không thấy nữa, căn cứ sát ý vô thượng phát tán ra từ vết chém này, rất có thể Thạch Đầu đã bị một kiếm đánh thành cặn bã.
Ngay cả một mảnh góc áo, cũng không tìm được nữa.
Không thể không nói, có thể tu luyện đến cảnh giới này thật đúng là không có người ngốc. Coi như là võ si, lúc suy đoán thời điểm chiến đấu hai bên, đồng dạng cũng sẽ trở nên nghiêm túc rõ ràng.
Bọn họ suy đoán, trên cơ bản phù hợp với tình cảnh thật.
Sau đó, là phải xử lý hậu sự thế nào. Mấy người mười ba đại tộc cùng bảy đại phái, đều trước tiên dùng phương thức tuyệt mật truyền tin trở về gia tộc môn phái.
Bọn họ cần chờ môn phái cho ra ý kiến, xem cụ thể phải xử lý thế nào.
Gia tộc thần bí chỗ Thạch Đầu, không ai biết phương thức liên lạc với bọn họ, càng không ai có thể liên lạc với bọn họ. Cho nên, những người này cùng nhau lập tức ghi lại những gì đã trải qua, để tương lai lúc người gia tộc thần bí tìm đến, bọn họ cũng có câu trả lời.
Không đề cập tới những đại năng kia trong lòng tràn ngập hoảng sợ xử lý chuyện này, thân thể Tần Lập vẫn ngâm ở trong hồ Linh Dịch hậu viện Hoàng Kim Cung.
Nhìn bề ngoài, không có một chút dấu hiệu sinh mệnh.
Tinh thần thức hải của hắn cũng gần như rơi vào trạng thái hoàn toàn khô kiệt, Nguyên Anh màu tím trong đan điền, một thân màu tím gần như trở nên trong suốt, thân thể rõ ràng xuất hiện nhiều vết nứt, có vẻ uể oải đuối sức.
Hiện giờ toàn thân Tần Lập, chỗ coi như tốt nhất, cũng chỉ sợ là lá gan được Quý Thủy Mộc che chở, vùng phổi được lực tinh kim che chở và trái tim được Thái Âm Hỏa vờn quanh.
Ngũ hành thuộc tính, là lực lượng thần kỳ nhất vũ trụ này.
Không có ngũ hành, sẽ không có thế giới này, càng không có người và động vật, những vật thể có sinh mệnh. Ngũ hành thuộc tính không đâu không có, năm loại nguyên tố, Tần Lập đã có được ba. Loại số mệnh này, đã được xưng là đại số mệnh rồi.
Linh Dịch trong hồ Linh Dịch không ngừng tầm bổ thân thể Tần Lập, để cho thân thể Tần Lập bị hao tổn nghiêm trọng nhanh chóng khôi phục lại.
Hậu viện Hoàng Kim Cung vắng vẻ như vậy, không có chút động tĩnh. Trong đầu Tần Lập hổn loạn mê man, cảm giác như nằm một giấc mộng dài hàng thế kỷ.
Các loại mảnh nhỏ ký ức vụn vặt, cùng những hình ảnh hổn loạn không ngừng hiện lên trong đầu Tần Lập.
Khi còn bé ở kiếp trước, những ký ức lưu lạc khắp nơi, bị những đứa trẻ lang thang khi dễ, đánh hắn mắng hắn, bị những người lớn hung tàn khống chế buộc hắn đi trộm tiền. Không trộm được tiền thì hung hăng đánh hắn, không để cho hắn ăn cơm.
Rất nhiều thứ đã sớm bị Tần Lập quên đi, nhưng Lúc này, tất cả lại xuất hiện trong đầu Tần Lập lần nữa.
Tần Lập nhớ rõ ràng, năm đó đám côn đồ buộc hắn trộm tiền đối đãi hắn thế nào. Những ký ức phủ đầy bụi một lần nửa nhảy ra, rõ ràng đến thế.
Rõ ràng giống như chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua.
Hắn liều chết không theo, những người đó liền đánh hắn sắp chết. Còn có người ra chủ ý, đánh gãy chân hắn bẻ ngoặc tay, ném ra giữa đường ăn xin...
Cũng chính vì chủ ý đó, khiến cho Tần Lập hạ quyết tâm có chết cũng phải chạy khỏi ma quật này.
Hắn đã thành công!
Hắn được lão đạo sĩ cứu giúp. Lão đạo sĩ dạy hắn các thứ, mua cho hắn quần áo mới, cho hắn ăn ngon, mặc dù lão đạo sĩ cũng dạy hắn làm sao trộm chó trong làng.... Nhưng cảm tình của Tần Lập đối với lão đạo sĩ, vẫn luôn hết sức thâm hậu.
Không chỉ vừa là thầy vừa là bạn, chăm sóc chiếu cố hắn như phụ thân. Không có lão đạo sĩ lôi thôi, sẽ không có Tần Lập ngày hôm nay.
Tần Lập cùng lão đạo sĩ học bảy tám năm võ nghệ, sau đó một thân thực lực đã có thể coi là cao thủ. Hắn trải qua nhiều lần trắc trở, tìm được ma quật giam giữ những đứa bé lang thang năm đó. Nhưng phát hiện cái nơi kia, trong quá trình cải tạo thành phố, đã xây thành nhà cao tầng.
Còn dám lưu manh côn đồ hung tàn năm đó, lại nhanh chóng biến hóa, lái xe sang ở nhà cao cấp, trở thành nhẩn sĩ thành công xã hội.. Bọn họ ra vào nơi thượng lưu, kết giao với các loại quan viên.
Bọn họ nghiễm nhiên trở thành giai tầng tinh anh thành thị này.
Tần Lập mê man, lúc nào loại rác rưởi này lại có thể trở thành tinh anh xã hội được người ta hâm mộ vậy chứ?
Hắn không cam lòng, vì vậy điều tra chi tiết những người này. Kết quả, phát hiện đám rác rưởi này từ trước đến giờ đều chưa bao giờ sạch sẽ.
Cho dù bọn chúng ăn mặc hàng hiệu thế giới, cho dù bọn chúng lái xe sang thế giới, cho dù bọn chúng ở hào trạch cao quý xa xỉ nhất thành thị này, cũng không cách nào che giấu nội tâm dở bẩn của bọn chúng.
Tần Lập liền bình thường trở lại. Rác rưởi chính là rác rưởi, tới chỗ nào cũng vậy. Vì thế, trong thời gian ba năm sau đó, những người này từng cái từng cái bốc hơi khỏi nhân gian.
Tần Lập Nhớ kỷ nhất, là cái tên ra chủ ý năm đó, nói muốn đánh gãy chân hắn, chặt gân tay, ném ra đường ăn xin. Lúc gặp lại hắn, tên kia đã hoàn toàn không nhận ra Tần Lập nữa.
Nhưng thú vị là tên này hiện giờ, chính là kẻ sau màn nắm giữ tất cả những đứa nhỏ tàn tật ăn xin trong thành phố.
Hắn dựa theo ý nghĩ năm đó, cuối cùng đã thành công.
Những đứa nhỏ bị lừa tới từ toàn quốc, đều giống như hắn đề nghị năm đó, sai thủ hạ làm tàn phế, bắt xin tiền...
Cuối cùng, Tần Lập đánh nát từng khối từng khối khớp xương trên người kẻ này, nhưng vẫn cứ giữ cho hắn sống được, hơn nữa không còn có khả năng phục hồi lại. Cho hắn một thân quần áo rách nát, cuối cùng ném hắn ra giữa đường...
Có người đồng tình, cũng có nhiều người vô tình. Vì vậy, vị tinh anh thành thị này, cứ vậy không hiểu sao trở thành một tên ăn mày, không quá bao lâu liền chết đi.
Lại qua một thời gian, các đứa nhỏ tàn tật xin tiền trong thành phồ dần dần giảm bớt, đến sau cùng liền biến mất không thấy.
Còn khi đó, Tần Lập đã nắm giữ thế lực ngầm cả thành phố, đồng thời bắt đầu theo duyên hải phát triển ra nước ngoài.
Vốn những ký ức đã sớm phủ đầy bụi, vô cùng rõ ràng khắc sâu hiện lên trong đầu Tần Lập, Tần Lập giống như bị lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, một lần nữa cảm nhận lại tâm tình khi đó.
Một cuộc đời tràn ngập tội ác máu tanh giết chóc mà!
Tần Lập mạnh mẽ hồi thần lại, trong lòng dâng lên cảm khái mãnh liệt: Hối hận sao? Cũng có một chút, nhiều hơn là tiếc nuối không còn gặp được lão đạo sĩ nữa.
Tần Lập thầm nghĩ: Nếu như còn có thể gặp lại lão đạo sĩ, dù cho tìm khắp chân trời góc biển, tìm khắp mọi ngỏ ngách trên đời này, cũng phải tìm được mấy loại thần dược, tẩy tủy cho lão đạo sĩ. Để cho lão trở nên trẻ tuổi, lại dùng vô số thiên tài địa bảo chồng chất lên, để cho lão có thể sống lâu dài.
Một tia tiếc nuối này, trở thành một tia chấp niệm trong lòng Tần Lập.
Cũng chính một tia chấp niệm này, để cho Tần Lập thoát khỏi tràng cảnh một đời trước.
Hắn không khỏi cảm khái bản thân mình bị thương nghiêm trọng, lại trầm mê vào trong ký ức đời trước, thiếu chút không thể rút ra được.
Duy Ngã Cửu Kiếm kiếm thứ bảy – Trảm Thiên, vốn hắn là sau khi đột phá cảnh giới Địa Tiên mới có thể thi triển được. Kết quả mạnh mẽ thi triển, chính là hao hết một tia tinh thần lực cuối cùng trong tinh thần thức hải, rút sạch một tia nguyên lực cuối cùng trong đan điền, khiến cho cả người cũng bị đạo tuyệt thế kiếm khí này phong ấn không chết cũng bị trọng thương.
Nhưng tình huống lúc đó, Tần Lập không thi triển ra một chiêu này, căn bản không cách nào thắng được tuyệt thế đại năng Thạch Đầu kia. Thi triển Duy Ngã Cửu Kiếm kiếm thứ sáu Liệt Địa cũng không được.
Tần Lập rất rõ ràng, dưới tình huống lúc đó, nếu để cho Thạch Đầu tới gần thân thể mình, vậy dù tính là thân thể mình có mạnh mẽ cỡ nào, cũng sẽ bị Thạch Đầu mạnh mẽ xé rách.
Hơn nữa, cái tên khốn kia nói muốn ăn hắn...
Cái này quả thật làm cho người ta sởn gai ốc, thật là đáng sợ. Người ăn người... loại chuyện này chỉ nghe qua trong truyền thuyết, lại có người nào thật sự thấy qua?
Má nó, ăn người... đây là chuyện chỉ có súc sinh mới làm, hết lần này tới lần khác Thạch Đầu kia hết sức nghiêm túc nói: ăn Tần Lập, hắn có thể trở thành Thánh Chủ.
Thánh Chủ? Có lẽ là cảnh giới sau khi đột phá Địa Tiên?
Tần Lập nghĩ vậy? sau đó bắt đầu chậm rãi vận hành Tử Khí Quyết, khôi phục lực lượng tinh thần trong tinh thần thức hải cùng năng lượng trong đan điền.
Một ngày, hai ngày... thời gian nửa tháng lặng yên trôi qua.
Mười ba đại tộc cùng bảy đại phái, tất cả đều làm ra một phản ứng là án binh bất động. Bởi vì không biết đối thủ là ai, không cần phải vô duyên vô cớ đi trêu chọc một đại năng khủng bố.
Sau đó, Thần Thủy thu được mỗi ngày, dựa theo tỷ lệ lưu lại cho gia tộc thần bí. Dù sao, gia tộc Thần bí này thì bọn họ cũng không đắc tội nổi.
Lý Ngọc Phong trở về gia tộc lấy những thiên tài địa bảo, vừa lúc đúng ngay chuyện này bùng nổ. Lúc đó Lý Ngọc Phong nghe mà kinh hoàng khiếp vía, hắn gần như lập tức liền kết luận, đánh chết Thạch Đầu đại năng khủng bố kia, nhất định chính là Tần Lập!
Người này... lại cường đại như thế!
Lý Ngọc Phong do dự, không biết có nên nói chuyện này cho phụ mẫu song thân hay không...
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: