Duy Ngã Độc Tôn

Chương 90: Thiên cấp ngã xuống


Đạo kiếm khí sắc bén linh hoạt không thể địch nổi này mạnh mẽ ép câu nói cuối cùng của Tần Hằng Thiên quay về trong cổ họng.

Ra tay vào thời điểm kẻ địch dao động cảm xúc lớn nhất, một kích nhất định phải trúng!

Tần Hằng Thiên kinh sợ đan xen, bất kể thế nào cũng không nghĩ tới người trẻ tuổi này không ngờ lại ẩn thân trên cây đại thụ này. Lão càng không thể tưởng tượng được hắn lại có gan dám chủ động ám sát mình.

Kiếm chưa tới, kiếm khí đã tới!

Một luồng sát khí lạnh lẽo theo kiếm khí đâm thẳng tắp vào đầu Tần Hằng Thiên. Một vết máu lập tức tràn ra, để lại ở trên đầu trần của Tần Hằng Thiên một miệng vết thương vừa lớn vừa sâu!

Tần Hằng Thiên hét lớn một tiếng, thân hình trong nháy mắt dùng một tư thế khó tin đánh về phía trước.

Như một con chó phóng lướt trên mặt đất, mà một kiếm kinh thế kia đúng thật như âm hồn không tan nhanh chóng đuổi theo phía sau!

Bộ mặt Tần Lập dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi thề phải một kiếm chém chết võ giả Thiên cấp!

Thực lực Tần Hằng Thiên cũng là siêu cường, thân hình mạnh mẽ đánh xuống đất tạo thành một cái hố vừa to vừa sâu, thân hình như rắn bắn về phía trước như tia chớp. Đồng thời, trong thân thể lão cũng bộc phát ra một cỗ năng lượng kinh người, cương khí hộ thể tăng lên đến một độ dày đáng sợ, toàn bộ tập trung lên lưng lão.

Lão nắm chắc bảo kiếm trong tay, muốn liều mạng đón đỡ một kiếm này của Tần Lập, sau đó trở tay chém giết!

Tưởng tượng vĩnh viễn đều là tốt đẹp, sự thật vĩnh viễn đều là tàn khốc!

Thanh Ẩm Huyết kiếm trong tay Tần Lập bắn ra một đạo kiếm khí thật dài, khí thế như nghiền nát mọi thứ trước mặt đâm vào lưng Tần Hằng Thiên, một kiếm đâm xuyên thân cường giả Thiên cấp!

Đồng thời Tần Lập lại dùng tốc độ nhanh đến tận cùng, để lại mấy vết thương sâu đến tận xương ở sau lưng Tần Hằng Thiên. Cường giả Thiên cấp đích thật là cường đại, thần binh lợi khí trong tay như thế không ngờ không thể chém hắn thành mấy mảnh. Nhưng là như vậy, Tần Hằng Thiên cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương!

Phịch!

Thân hình Tần Hằng Thiên đụng vào một cây cổ thụ to mấy người ôm, lập tức tạo thành một lỗ sâu lớn, Tần Lập ở sau đuổi theo không bỏ lại chém hai kiếm xuống dưới. Hai chân Tần Hằng Thiên lập tức rời khỏi thân thể bay đi.

Mà lúc này, cây cổ thụ thô to kia ầm ầm nổ tung, lộ ra khuôn mặt cơ hồ bị bóp méo của Tần Hằng Thiên. Trong ánh mắt lão có nổi giận, có sợ hãi, oán độc, mê mang đủ loại phức tạp trộn lẫn vào nhau. Thanh kiếm trong tay lão bắn ra một đạo kiếm khí đỏ tươi, hung hăng chém về phía Tần Lập.

- Chết đi!

Theo tiếng gào gần như rống giận này của Tần Hằng Thiên, đạo kiếm khí này đánh vào không khí.

Thân thể Tần Lập hoàn toàn đi ngược lại hiểu biết của Tần Hằng Thiên, rõ ràng là nghiêng về trước, như thế nào có thể đột nhiên trước đó biến thành lui về sau? Hơn nữa thân hình hắn giống như một cái lá bị gió mạnh cuốn đi, hoàn toàn không có bất kỳ quy luật gì!

- Lão già kia, ngươi thành công chọc giận ta. Tuy nhiên, ngươi lại quên. Con người vào lúc dao động cảm xúc lớn nhất cũng là lúc phòng bị yếu nhất! Ngươi luôn luôn tìm khoảnh khắc ta dao động cảm xúc nhưng ngươi lại quên bản thân mình!

Thân thể Tần Lập dừng ở nơi cách Tần Hằng Thiên khoảng hơn mười thước, trong mắt lóe sát khí nồng đậm, lạnh lùng nhìn Tần Hằng Thiên nói.

- Khụ khụ...

Trong miệng Tần Hằng Thiên bỗng nhiên nhổ ra hai ngụm máu tươi. Khi tử vong đã không thể tránh khỏi, lúc này lão ngược lại bình tĩnh xuống. Tuy nhiên trong ánh mắt lão vẫn mang theo vô tận mê mang và nghi hoặc.

- Ngươi rốt cục là ai? Vì sao trên người của ngươi, lão phu cảm nhận được thù hận kinh thiên?

Tần Hằng Thiên không ngừng ho ra máu, hai chân bị đứt cũng chảy ra một đống máu lớn.

Tần Lập híp hai mắt, nhún nhún vai, lại lui về phía sau mười mấy bước. Hắn vẫn cảm thấy được có chút không an toàn, thân hình dứt khoát nhảy lên một gốc đại thụ, từ trên cao nhìn xuống, khoảng cách mình lúc này với Tần Hằng Thiên khoảng hơn năm mươi thước mới cảm giác được lúc này hết lo lắng. Hắn lại không chú ý tới trong khoảnh khắc hắn lùi ra ngoài, trong ánh mắt Tần Hằng Thiên hiện lên một tia oán độc.

“Giỏi lắm thằng súc sinh giảo hoạt!”

- Ta là ai? Ha ha! Vốn cùng ngươi có chút quan hệ, nhưng hiện tại chẳng có quan hệ chó gì với ngươi cả!



Tần Lập cười lạnh nhìn Tần Hằng Thiên, nói:

- Ngươi đoán xem, ta là ai?

- Ngươi là thằng con hoang đó!

Tần Hằng Thiên phản ứng cực nhanh, thốt ra. Nói xong trong mắt lão lại tràn ngập hào quang không thể tin, lắc mạnh đầu:

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Ngươi tuyệt đối không phải hắn! Hắn không lớn như ngươi! Thằng con hoang kia vẫn chỉ là một thằng nhóc hơn mười tuổi!

- Chậc chậc! Ta thấy, ngươi kích động như vậy làm gì? Nhìn kìa, đầu gối lại đổ máu rồi. Đúng rồi, ngươi không phải có muối sao? Rải lên một chút, cam đoan nâng cao tinh thần!

Vẻ mặt Tần Lập như diễn trò nhìn Tần Hằng Thiên, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn cũng chỉ có thể dùng cách này để làm giảm bớt áp lực trong lòng mình.

- A! Ngươi, ngươi... tức chết ta! Thằng súc sinh nhà ngươi!

Tần Hằng Thiên không thể tưởng tượng được Tần Lập không ngờ lại dùng lời nói vừa rồi của lão để trả lại lão, lập tức giận sôi lên.

Lão không biết Tần Lập lúc này cũng vô cùng khẩn trương.

Đánh lén thuận lợi thành công, đối mặt không ngờ là một cường giả Thiên cấp!

Coi như nói ra ngoài không ai tin tưởng, ngay cả bản thân Tần Lập lúc này đều có loại cảm giác như người trong mộng! Hắn không có lỗ mãng đến mức biết rõ là chết cũng phải xông lên. Hắn đã nhìn ra được, Tần Hằng Thiên không tìm được mình tuyệt đối không từ bỏ ý đồ!

Hơn nữa, căn bản ngôn ngữ ô uế không có một chút phong độ cao nhân cũng khiến cho Tần Lập không thể nhịn được. Từ một mặt nào đó mà nói, Tần Hằng Thiên thành công! Lão dùng miệng thối của mình thành công làm tâm tình Tần Lập dao động. Tuy nhiên lão lại không thể nào nghĩ tới, người lão muốn tìm đủ mọi cách tìm ra lại chính là thằng con hoang trong lời nói của lão. Lão càng không thể tính đến, thằng con hoang đó thân mang tuyệt kỷ, ngay cả lão cũng đều bị lừa!

Đúng là hai sai lầm trí mạng này tạo thành kết cục Tần Hằng Thiên bị thương nặng!

Thật đáng buồn! Thật đáng tiếc!

Tuy nhiên đối với Tần Lập mà nói, một chút cũng không đáng buồn, một chút cũng không đáng tiếc! Lúc này, hắn tận mắt thấy Tần Hằng Thiên bị thương nặng, gần như không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, thần kinh vẫn căng thẳng rốt cục thả lỏng một chút, thản nhiên nói:

- Xứng đáng!

Tần Hằng Thiên hận không thể ăn tươi nuốt sống thằng súc sinh này, tuy nhiên trước mắt lão chỉ có thể kéo dài thời gian để khôi phục lại một chút thể lực nhất định. Mức độ cường hãn của võ giả Thiên cấp tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của người thường!

Tần Hằng Thiên bị một kiếm của Tần Lập đâm thủng từ trước ngực ra sau lưng, dù chưa thương đến nơi yếu hại trí mạng nhưng đổi lại là người thường cũng sớm chết từ lâu. Hơn nữa vài vết kiếm thương khủng bố trên lưng đã làm xương cốt Tần Hằng Thiên mạnh mẽ bị cắt đứt vài cái, càng không nói đến hai chân của lão đã bị cụt đến đầu gối!

Dưới thương thế nặng nề như vậy lão không ngờ còn có thể ở đó nghiến răng nghiến lợi chậm rãi đối đáp với Tần Lập, không thể không nói võ giả Thiên cấp thật sự cường đại!

Đối với động tác của Tần Hằng Thiên, Tần Lập biết rõ trong lòng nhưng hắn trừ việc xoay người rời đi, cũng không còn biện pháp nào tốt hơn. Hơn nữa, hắn còn muốn từ trong miệng Tần Hằng Thiên hỏi ra được thứ gì đó có tác dụng.

- Nói như vậy, ngươi chính là Tần Lập kia?

Tần Hằng Thiên cố gắng khôi phục tâm tình của mình lại bình thường, như vậy thể lực sẽ khôi phục nhanh hơn rất nhiều.

- Nhưng vì sao ngươi lại biến thành dạng như này?

Tần Lập cười hắc hắc, nói:

- Thuật dịch dung. Ngươi sống lâu như vậy chẳng lẽ ngay cả thứ này cũng chưa từng nghe nói qua?

- Nói láo! Trên mặt của ngươi căn bản không có dấu vết dịch dung!



Tần Hằng Thiên nổi giận nói:

- Rốt cục ngươi là ai?

Tần Lập bỗng nhiên rùng mình, thân hình bay lên không lại lui về phía sau hơn năm mươi thước. Quả nhiên Tần Lập lại lui về phía sau khiến cho Tần Hằng Thiên lại chửi ầm lên một hồi.

Tần Lập vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ may mắn lão già kia tự lộ ra dấu vết, khoảng cách hơn năm mươi thước lại bị thương nặng không ngờ một mực chắc chắn mình không dịch dung!

Đôi mắt phải lợi hại thế nào mới có thể quan sát được cẩn thận như thế?

Lúc này, nghe thấy Tần Hằng Thiên bên kia lớn tiếng nói:

- Tần Lập! Lão phu coi như ngươi là thằng con hoang kia của Tần gia, ngươi còn muốn nghe chuyện về mẹ ngươi hay không? Nếu ngươi muốn nghe, liền lăn lại đây cho ta. Sau khi nói xong, ngươi cho ta được chết một cách thoải mái!

“Lão tử tin tưởng ngươi mới có quỷ!” Tần Lập nghĩ trong lòng, cách mấy gốc cây, cũng nói lớn:

- Lão già kia! Ngươi vẫn còn sức lực, muốn chết thì tự kết thúc là được! Những điều ngươi nói, ta tuy rằng rất muốn biết, nhưng cho dù không biết cũng chẳng sao cả! Mẹ con chúng ta đã sớm không còn bất kỳ liên quan nào với Tần gia. Cho nên nếu dùng điều đó, ngươi không uy hiếp được ta!

Đáp lại Tần Lập, bên kia im lặng thật lâu. Tần Lập cũng đang không ngừng vận hành Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể. Khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi gần như cạn sạch Tiên Thiên Tử Khí và toàn bộ tinh lực của hắn mới đổi được làm cường giả Thiên cấp này bị thương nặng.

Loại chuyện này, nếu để Tần Lập đi làm lại một hồi, hắn cũng không dám cam đoan mình còn có thể làm được hoàn mỹ như thế.

Đột nhiên, Tần Lập hoàn toàn mất hứng thú đối với Tần Hằng Thiên: “Nơi quỷ quái này ai biết ẩn nấp bao nhiêu linh thú cường đại, chỉ bằng Tần Hằng Thiên đã bị thương nặng, cho dù lão ta có thể may mắn sống sót thì một thân thực lực cũng bị giảm hơn phân nửa! Mình chỉ cần đột phá Địa cấp là có thể giết lão dễ dàng!”

“Cần gì lại phải sợ hắn?”

Nghĩ vậy, Tần Lập đứng lên, không nói một lời xoay người bước đi.

Ngay khoảnh khắc Tần Lập rời đi, sau lưng truyền đến một chuỗi tiếng mắng cực kỳ ác độc.

- Thằng súc sinh, ngươi không chết tử tế được! Mẹ ngươi cũng là thứ đê tiện, ngươi là một thằng con hoang! Đến đây, có gan đến giết tổ tông ngươi này! Thằng khốn nạn bất hiếu, ngươi sẽ không đi ra khỏi khu rừng này đâu. Ngươi sẽ bị linh thú xé nát từng mảnh.

Tần Lập tươi cười đầy mặt, cũng không quay đầu lại, đi ngược về theo hướng lúc nãy.

Còn lại Tần Hằng Thiên ngồi ở đó, bắt đầu gian nan xử lý vết thương trên đùi mình. Phía sau lưng mấy chỗ vết thương càng nghiêm trọng, tuy nhiên lão cũng chịu đựng được. Cái loại đau đến tận tim gan, xương cốt cho dù lão có thực lực Thiên cấp cũng không nén nổi đau... Cả người đổ mồ hôi lạnh lão cắn răng mắng:

- Thằng súc sinh. Ta nhớ kỹ khuôn mặt này của ngươi! Ngươi chờ đó, tương lai một ngày nào đó ta sẽ lột trần mẹ của ngươi trước mặt ngươi...

- Rắc rắc!

Một thanh âm cực nhỏ giống như có người không cẩn thận giẫm gãy nhánh cây đột nhiên cắt đứt tiếng mắng chửi của Tần Hằng Thiên.

Một cỗ khí tức cường đại từ sâu trong rừng áp bách mà đến.

- Ai? Là vị linh thú tiền bối nào? Tại hạ vô tâm xúc phạm, đều là tên tiểu tử kia nó gây ra. Hắn chính đang đi về phía bắc, hắn...

Trong bóng cây, một cô gái tuyệt sắc, sắc mặt tái nhợt đi ra, vẻ mặt khinh miệt nhìn Tần Hằng Thiên, lạnh lùng nói:

- Tên vô sỉ, đi chết đi!

Một đạo ánh sáng rực rỡ từ trong tay cô gái bắn ra, cái đầu của Tần Hằng Thiên lăn sang một bên. Cặp mắt lão mở to, tràn ngập oán độc cùng không cam lòng.

Trong tay cô gái bỗng nhiên có thêm một ngọn lửa nhỏ rực rỡ màu đen bắn lên thân thể Tần Hằng Thiên. Ngọn lửa trong nháy mắt lan tràn, cắn nuốt thi thể lão từng chút một.

Làm xong mọi chuyện, cô gái nhăn mũi, hướng về phía Tần Lập rời đi, bước nhanh đuổi theo.