Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 433




CHƯƠNG 433

Tống Hân Nghiên và Tô Diễm An đều bị giật mình, cùng nhìn về phía cửa.

Mấy cổ đông tai to mặt lớn hùng hổ xông vào: “Bảng hot search cũng sắp bị cô bao thầu luôn rồi! Nhìn mấy tháng nay cô đã làm ra những chuyện tốt gì đi!”

“Công ty của chúng ta vào tay cô như ngồi trên tàu lượn. Khó khăn lắm mới thấy biểu đồ thị trường chứng khoán hồi phục lại một chút, giờ lại bị cô giẫm thẳng nó vào tâm trái đất rồi!”

“Tôi mặc kệ đấy, tổn thất lần này của chúng tôi là do hành vi cá nhân của cô gây ra, cô nhất định phải bồi thường cho bọn tôi!”

“…”

Mấy người anh một câu, tôi một câu, tiếp theo chính là một trận chỉ trích, mắng mỏ, quở trách. Thậm chí còn không cho Tống Hân Nghiên cơ hội để giải thích.

Tống Hân Nghiên thẳng lưng để mặc bọn họ trút giận.

Đến khi những lời trách móc kết thúc, cô mới đứng lên cúi đầu trước họ.

“Vì lý do cá nhân của mình mà làm ảnh hưởng đến công ty và mọi người, tôi rất xin lỗi. Thế nhưng…”

Cô liếc nhìn mấy người họ, tư thế thấp hơn nhưng khí thế lại không hề yếu kém: “Kinh doanh công ty vốn là một chiếc tàu lượn rồi. Thị trường chứng khoán càng không có vùng đất nào bằng phẳng, có lên có xuống mới tạo ra được những cuộc chơi và hoạt động kinh doanh bình thường. Mặc dù bây giờ tôi không thể đảm bảo bất kỳ điều gì với mọi người, nhưng xin mọi người hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm mọi người thất vọng. Trên mạng càng ầm ĩ dữ dội thì lúc sự thật xuất hiện sẽ càng bị vả mặt mạnh hơn, cũng sẽ càng đau hơn.”

“Cô có bằng chứng gì để chúng tôi tin vào lời giải thích của cô?” Lúc này có người chất vấn.

“Không có.”

Tống Hân Nghiên thản nhiên nói: “Mặc dù tôi không phải thánh nữ trinh liệt gì, nhưng cũng không phải loại cặn bã như trên mạng mắng chửi. Mọi người đều là chú bác của tôi, cũng coi như nhìn tôi lớn lên. Con người của tôi thế nào, có lẽ không đáng được mọi người tin tưởng, nhưng ông nội của tôi là ai, chắc là mọi người vô cùng rõ ràng. Là ông ấy đã dẫn dắt mọi người và Tống Thị đi từng bước đến ngày hôm nay. Tôi được một tay ông nuôi nấng từ nhỏ, cho dù mọi người không tin tôi, chẳng lẽ cũng không tin ông nội tôi sao?”

Mặc dù các cổ đông bất mãn với Tống Hân Nghiên.

Nhưng không thể không nói, năng lực của cô hoàn toàn vượt trội hơn nhiều so với những đứa cháu khác của nhà họ Tống.

Trên mặt mọi người lộ ra vẻ do dự.

Tống Hân Nghiên thừa thế xông lên, thái độ cũng tốt hơn, để mình xuống nước, lại cúi đầu trước mấy cổ động một lần nữa: “Xin các bác các chú cho tôi thêm một chút thời gian, cũng tin tưởng tôi thêm chút. Tôi sẽ giải quyết những việc này, sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu.”

Mấy cổ đông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Sau khi im lặng một hồi, cuối cùng cũng có người cất lời trước: “Được, nể mặt ông cụ Tống, chúng tôi sẽ tin cô một lần. Cô cũng đừng khiến cho chúng tôi thất vọng đó.”

Tống Hân Nghiên thầm thở phào nhẹ nhõm, tự tin cười nói: “Mọi người cứ đợi mà xem đi.”

Tiễn mấy cổ đông đi xong, khí thế trên người của Tống Hân Nghiên lập tức tan biến sạch, không còn dáng vẻ hừng hực tự tin như lúc nãy nữa.

Tô Diễm An ngưỡng mộ không thôi: “Tổng giám đốc Tống, cô thật sự có cách sao?”

Tống Hân Nghiên ngồi phịch xuống ghế, cười khổ: “Không có cách thì còn có thể làm gì được đây?”

“À…” Tô Diễm An khiếp đảm.