Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 487




CHƯƠNG 487

Tống Dương Minh cũng mím chặt môi, hai tay vô thức siết chặt lại.

Phòng bệnh bỗng trở nên im phăng phắc, chỉ có tiếng Tống Hân Nghiên nuốt cháo.

Một chén cháo trắng nhanh chóng thấy đáy.

Khương Thu Mộc lặng lẽ lau khóe mắt, cầm chén muỗng để qua một bên.

Tống Hân Nghiên nhìn cô ấy rồi lại nhìn Tống Dương Minh, bình thản mỉm cời: “Tớ thật sự không sao đâu, nghĩ thông suốt là ổn cả thôi.”

Khương Thu Mộc thiếu chút nữa không kìm được nước mắt.

Tống Hân Nghiên quay qua Tống Dương Minh: “Anh, giúp em làm visa đi, tuy đã nghĩ thông suốt nhưng cũng không muốn ở lại đây nữa. Em muốn mau chóng ra nước ngoài.”

“Được. Em muốn đi đâu?”

Tống Hân Nghiên trầm mặc hai giây, loại trừ dự định tới nước M.

“Nước Úc đi. Ngần ấy năm, em chưa bao giờ thật sự làm gì cho chính em cả. Bây giờ vất vả lắm mới có thể buông bỏ mọi chuyện, em muốn đổi một môi trường khác, đi đến một nơi không ai biết đến mình, bắt đầu lại một lần nữa, sống vì chính mình thôi.”

“Được! Đợi anh mấy ngày.” Tống Dương Minh đồng ý không chút do dự.

“Tớ cũng đi.”

Khương Thu Mộc vội vàng nói: “Gần đây tớ đang rất nghèo linh cảm, vừa lúc cũng nên đi ra ngoài một chút.”

Thấy Tống Hân Nghiên định nói gì đó, cô ấy nhanh chóng ngăn cản: “Cậu không được nói gì hết, tớ không nghe, cũng không chấp nhận đâu. Tớ là một họa sĩ, công việc linh hoạt, không phải chịu bất cứ hạn chế gì cả, đến chỗ nào cũng có thể làm việc được hết. Chủ yếu là tớ muốn đi ra ngoài giải sầu thôi.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên chua xót ấm áp, rất cảm động.

Cả đời có thể gặp được một người bạn như vậy, đã đủ lắm rồi.

Chỉ là ba mẹ của Khương Thu Mộc có thành kiến với cô, mà cô cũng thật sự mang lại nguy hiểm cho Khương Thu Mộc.

Tống Hân Nghiên lắc đầu, kiên định nói: “Đầu Gỗ, tớ muốn yên tĩnh một mình.”

“Nhưng mà…”

“Tớ còn có mọi người mà, sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu.”

Tống Hân Nghiên nhìn xung quanh phòng bệnh một vòng, cười khổ: “Nơi này với tớ mà nói, không có bao nhiêu hồi ức đẹp cả. Tớ ở đây cũng không có vướng bận gì, đi ra ngoài cũng chỉ là muốn đi một chút để bình phục lại tâm tình. Nếu mọi người cứ ở bên cạnh tớ, có lẽ tớ sẽ không thể bình phục được…”

Khương Thu Mộc rất mất mát, cũng rất đau lòng, bất đắc dĩ gật gật đầu: “Vậy được rồi.”



Ban đêm.

Thủ đô.

Phòng sách Lịch Viên.

Mộ Kiều Dung cầm tờ chi phiếu, ngồi sau bàn đọc sách đang chờ cái gì đó.

Chỉ chốc lát sau, cửa bị gõ vang.

Em trai tài xế Tiểu Vương vội vã bước vào: “Bà chủ, tôi về rồi. Bên phía Hải Thành xảy ra chút chuyện, chúng tôi vừa đến…”