Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 497




CHƯƠNG 497

Cảnh tượng này rất giống lúc cô bị Tống Mỹ Như bắt cóc rồi muốn đẩy cô vào chỗ chết, chỉ là bình cũ rượu mới thôi.

Cô quay người lên xe, khóa xe lại, nâng cửa kính lên, tất cả động tác đều nhanh gọn trôi chảy khiến người ta không phản ứng kịp.

Anh chàng đẹp trai sững sờ.

Tống Hân Nghiên hạ cửa xe xuống một phần ba: “Xe đậu ở đây cản đường lắm, anh lái xe qua cửa hàng 4S trước đi. Chẳng phải anh nói có việc gấp sao? Đi thanh toán trước đi.”

Cô không thiếu số tiền này, cũng không muốn vì nó mà bị người khác hãm hại.

Mặc dù chỗ này không ai quen biết cô.

Nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

Anh chàng đẹp trai hoàn hồn: “Ồ, được được, cảm ơn cô.”

Sau khi cất danh thiếp đi, anh ta lái xe theo sau Tống Hân Nghiên đến cửa hàng 4S.

Anh chàng đẹp trai sảng khoái thanh toán, để lại danh thiếp xong mới vội vã rời đi.

Xe bị đâm không nghiêm trọng, chỉ cần hút phần bị lõm ra thôi, còn chẳng cần sơn lại.

Nhân viên cửa hàng 4S lấy hóa đơn ra, Tống Hân Nghiên nhận lấy, cúi đầu ký tên.

Lúc này, một chiếc xe dừng lại bên cạnh hai người.

Có người xuống xe.

“Xin chào, xe tôi đặt đã tới chưa?” Người đó đi về phía bên này hỏi.

Giọng nói nghe hơi quen, Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên nhìn.

Đúng lúc người kia cũng nhìn sang.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều kinh ngạc.

Dạ Vũ Đình?

Tống Hân Nghiên kinh ngạc.

Tại sao anh ta lại ở đây?

Dạ Vũ Đình ngạc nhiên: “Hân Thiên, thật trùng hợp, không ngờ có thể gặp cô ở nước Úc.”

Tống Hân Nghiên nở nụ cười bất ngờ: “Đúng là trùng hợp thật. Anh Dạ, đã lâu không gặp.”

Nhân viên cửa hàng 4S đứng bên cạnh cười như không cười nhìn hai người, hỏi trêu bằng giọng tiếng Anh trôi chảy: “Hai người quen nhau à?”

Cậu ta nói với Dạ Vũ Đình: “Anh Dạ, xe anh đặt khoảng chừng hai mươi phút nữa mới tới.”

Dạ Vũ Đình liếc nhìn chiếc xe màu đỏ đang được vài người sửa phía sau, hỏi Tống Hân Nghiên: “Xe của cô à?”

“Ừ.”

Tống Hân Nghiên gật đầu.

“Mất bao lâu mới có thể sửa xong?” Lời này là hỏi nhân viên cửa hàng 4S.

“Cũng gần hai tiếng ạ.”

Dạ Vũ Đình cười: “Hẹn nhau không bằng tình cờ gặp mặt, đằng trước có quán cà phê, chi bằng chúng ta đó ngồi một chút nhé?”

Ngồi không chờ đợi rất nhàm chán, huống hồ rất hiếm khi gặp được người quen ở nơi đất khách quê người này.