Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 531




CHƯƠNG 531

Tống Hân Nghiên nghe giọng điệu tức hổn hển của anh trai, không nhịn được bật cười “khì” một tiếng.

Nhờ đó mà sự đau buồn lúc trước đã tan thành mây khói.

“Anh.”

Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, trấn an cảm xúc của Tống Dương Minh: “Cảm ơn anh, nhưng anh hãy tin em gái của anh đâu có ngu ngốc và ngây thơ như thế. Dạ Vũ Đình không phải người lạ bình thường, lúc trước em đã quen biết anh ấy ở Hải Thành, xem như cũng khá hiểu về con người anh ấy. Em quyết định kết hôn với Dạ Vũ Đình không phải vì anh ấy cứu em mà bị gãy cả hai chân. Bác sĩ nói hai chân của anh ấy vẫn sành lành lại, thân thể sẽ dần hồi phục, em có thể chỉ cần đưa tiền và mời y tá đến chăm sóc này kia là đủ. Nhưng mà anh, em thật sự cảm thấy người đàn ông này rất tốt, thật lòng muốn lấy anh ấy, dù sau này đôi bên không hợp nhau, em vẫn có thể lựa chọn ly hôn. Vì thế, anh đừng lo lắng nữa nhé?”

Trái tim của Tống Dương Minh vô cùng trống rỗng: “Em yêu cậu ta không?”

Giọng của anh ấy rất nhỏ, nhỏ đến mức làm cho đầu óc của Tống Hân Nghiên ngơ ngác vài giây.

Khi cô lấy lại tinh thần thì thành thật lắc đầu: “Không phải yêu, mà là cảm động.”

Tống Dương Minh chuẩn bị nói gì đó thì Tống Hân Nghiên đã nhìn anh ấy rồi nói tiếp: “Anh, sở dĩ tình yêu nhớ mãi không quên bởi vì nó là duy nhất, không thể làm lại, cũng không thể tách rời. Hiện giờ đối với em mà nói, bất cứ ai hay bất cứ tình cảm nào, cùng lắm cũng chỉ làm em cảm động, chỉ cảm động mà thôi. Em sẽ không để bản thân phải nhớ mãi không quên một lần nào nữa. Em không muốn bản thân lại phải mệt mỏi, phải đau khổ như vậy.”

Tống Dương Minh nghẹn lời.

Phải thôi, đã từng yêu người đàn ông như Tưởng Tử Hàn, những người khác sẽ đều chỉ là tạm bợ.

Tống Hân Nghiên bỗng cười khẽ: “Thế nên anh à, anh đừng suy nghĩ quá nhiều, em sẽ không để bản thân tổn thương nữa đâu. Anh tin em đi.”

Cô không nói nhiều, cũng không định nghe Tống Dương Minh nói tiếp, khẽ luống cuống chạy về phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh được đóng lại.

Cuối cùng sự mất mát trong mắt Tống Dương Minh cũng ào ào tràn ra.

Cảm động?

Em có thể vì cảm động mà lấy Dạ Vũ Đình, vậy tại sao lại không thể cảm động một lần vì anh?

“Rầm…”

Tống Dương Minh vung một quyền đấm vào bức tường phía trước.

Bức tường trắng lạnh lùng phát ra âm thanh trầm đục.

Sau vài giây ngắn ngủi, cơn đau dày đặc mới từ đốt ngón tay từ từ xâm nhập vào trái tim…

Bên kia.

Ở trên xe.

Cố Vũ Tùng nói với Tưởng Tử Hàn: “Em đã đặt khách sạn rồi, về khách sạn nghỉ ngơi trước nhé?”

“Không cần.” Tưởng Tử Hàn hờ hững từ chối: “Đi thẳng đến sân bay.”

Cố Vũ Tùng định bụng khuyên tiếp thì lại bắt gặp cặp mắt lạnh đến đóng băng của Tưởng Tử Hàn.

Anh ta run lên, tự giác ngậm miệng lại.

Tưởng Tử Hàn quay sang cô con gái đang rầu rĩ cúi đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu cô bé.