Em Ghét Anh

Chương 17: Em thấy điểm số cũng...tùy duyên thôi


Lâm Mị dừng lại, lúc bước đến bậc thang cuối cùng hắn lập tức đứng thẳng dậy rồi từ từ xoay người. Đào Tra vẫn đang đứng sau hắn mấy bước, bị hắn chắn ngang như vậy cũng không thể tiến tới, chỉ có thể ngửa đầu bày ra vẻ bất mãn không thèm che giấu.

Ánh sáng vàng nhạt từ ngọn đèn phía trên chiếu lên mặt Đào Tra.

Nhưng Lâm Mị mang ánh sáng trên lưng, hắn có thể thấy rõ biểu cảm của Đào Tra nhưng cậu thì lại ko thấy biểu cảm của hắn.

“Em suy nghĩ nhiều rồi.” Nụ cười lan ra nửa gương mặt Lâm Mị.

Đào Tra nhận ra trong đôi mắt trắng đen đó có những tơ máu không giống ngày trường, còn thêm cả mùi cồn quẩn quanh trong không khí.

Lâm Mị lại bước về phía trước.

Đào Tra vội vàng đi theo: “Anh uống rượu à?”

“Ờ.” Lâm Mị ở nhà khác hoàn toàn với ở ngoài, bộ dạng và khí chất khiến người ta thấy hắn lười biếng bất cần. Hắn đem chồng tạp chí trên bàn trà trong phòng khách ném thẳng ra cái sọt tre bên cạnh sô pha.

“Anh thành niên rồi?” Trong nhận thức của Đào Tra, vị thành niên thì không được uống rượu. Người trưởng thành cũng nên ít uống một chút.

Lâm Mị dọn bàn tra xong mới trả lời: “Em có biết sinh nhật của anh không?”

Đào Tra không lên tiếng, cậu biết sinh nhật Lâm Mị, dù sao họ cũng là hàng xóm mà. Chỉ là không biết cụ thể bao nhiêu tuổi thôi.

Nhưng Đào Tra sẽ không tiếp tục, nếu tiếp tục, cậu phải hỏi Lâm Mị là sinh nhật khi nào, nếu Lâm Mị nói năm, vậy lần tới cậu phải tới tặng quà sinh nhật nữa sao?

Thôi đừng có mà mơ.

“Có mang theo vở bài tập không?” Lâm Mị ngồi xuống sô pha, hắn vỗ vị trí bên cạnh mình ý nói Đào Tra ngồi ở đó.

Đào Tra đặt bánh trung thu lên bàn, đem cuối bài tập bên dưới đưa cho LÂm Mị, thay vì ngồi bên cạnh thì cậu lại kéo thêm cái ghế nhỏ ngồi ngay bàn trà, thoạt nhìn còn lùn hơn cả Lâm Mị.

Cậu vừa ngồi xuống, thấp thỏm chờ bị phê bình, chóp tai bị búng nhẹ một cái, hơi bị đau.

Cậu lập tức như một con mèo đang cảnh giác, quay đầu sang nhìn Lâm Mị.

“Tới cái hộp lấy bút cho anh.”

Đào Tra vừa duỗi cái tay lấy bút nhưng vừa nghĩ trong bụng, uống rượu nhiều quá hay sao mà giờ giọng nghe ồm ồm vậy nhỉ?

Cậu bé đã tắm rửa xong từ lâu, cậu thích sạch sẽ nên từ đầu đến chân mình phải sạch bong, đến quần áo phần lớn cũng là màu trơn, nước da trắng ngần khiến cậu càng trông tươi tắn thanh thuần.

Chóp tai mới bị Lâm Mị búng cho một cái đỏ lên so với vùng da bên cạnh, làn da ấy không chỉ trắng mà còn rất mỏng.

Với kinh nghiệm lần trước với lần này, tuy rằng Đào Tra thấp thỏm bất an nhưng loại thấp thỏm này đến từ việc giao sự đúng sai của mình cho người khác phán xét.

Thật ra cậu đã tự kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần, lúc làm xong còn lên mạng kiểm tra từng bước và đáp an, nên tỷ lệ sai đã thấp hơn nhiều so với lần đầu làm.

Lâm Mị có đồng ý không không quan trọng, quan trọng không phải là Lâm Mị, mà là đồng ý.

Trong lúc chờ Lâm Mị kiểm tra bài, Đào Tra đưa mắt nhìn quanh phòng khách. Trên tường treo một chiếc TV cỡ lớn, bên cạnh là bể cá vàng trong chỉ vài con bơi lội có vẻ rất cô đơn.

Thứ duy nhất có cảm giác tồn tại mạnh mẽ nhất chính là sô pha da màu đen và bàn trà bằng cẩm thạch.

Cả căn phòng đều khiến người ta không cảm nhận được không khí con người nào.



Cạch' một tiếng.

Trịnh Bình mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng, thấy dào Tra thì lập tức trìu mến hỏi thăm: “Tra Tra tới rồi à?”

Bà liếc nhìn bàn trà, trách Lâm Mị: “Sao không lấy ít trái cây, đồ ăn vặt ra, con để khách ngồi vậy à?”

Đào Tra lập tức đáp: “Con ăn tối rồi ạ, con không đói. Cảm ơn dì Bình nha.”

Trịnh Bình gom lại góc, vừa nói Lâm Mị chả được cái gì vừa đi vào phòng bếp, Đào Tra nghe tiếng tủ lạnh mở, cậu cúi đầu nhìn sàn nhà, Lâm Mị bên cạnh vẫn im lặng, không muốn nói chuyện à?

Thấy Lâm Mị bị mắng vậy mà lại khiến Đào Tra cảm thấy không thoải mái lắm, thay vào đó cậu còn cảm thấy xấu hổ hơn.

“À thì...” Chỉ vì phụ đạo cho cậu thôi mà, Đào Tra muốn an ủi Lâm Mị một câu. Nếu Hướng Oánh cũng trách mình trước mặt người khác như vậy chắc chắn cậu sẽ đau lòng mà chết mất thôi.

Phòng bếp truyền đến một tiếng vang lớn, cắt ngang lời muốn nói đã ở ngay cổ họng của Đào Tra.

Đào Tra giật mình nhìn về hướng phòng bếp.

Trong phòng rất yên tĩnh, dù Trịnh Bình có nén giọng nhưng cậu vẫn nghe rất rõ ràng.

Trịnh Bình: “Chẳng phải chúng ta đã thống nhất là cuối tuần này cùng ra ngoài ăn với nhau sao? Anh lại đi công tác nữa, rốt cuộc là công việc quan trọng hay gia đình quan trọng hơn?”

Trịnh Bình: “Là anh không sống thiếu công việc được hay anh không thiếu thiếu con khốn kia được, tự anh biết lấy thôi.”

Trịnh Bình: “Tôi đã nói chuyện đàng hoàng với anh thế nào? Tôi chưa nói chuyện đàng hoàng với anh sao? Cuối cùng là anh muốn tối thế nào? Tôi nói cho anh biết, nếu không vì con thì tôi...”

Trong phòng bếp truyền ra tiếng khóc.

Đào Tra ước gì có thể nhét mình vào phía dưới cái bàn trà này.

Dù sao lần trước cũng chỉ là vô tình nghe được, còn lần này là trực tiếp có mặt tại hiện trường.

Cậu cẩn thận quay lại nhìn Lâm Mị, nếu cha mẹ anh cứ cãi nhau mãi như vậy chắc chắn anh ấy sẽ rất buồn và khổ sở.

Nhưng vừa quay sang Đào Tra lại thấy trên gương mặt ấy chợt lóe lên một tia chán ghét phiền chán.

Nhìn lầm sao? Là cha mẹ anh cãi nhau đó,

Để nhìn lại.

Lâm Mị chậm rãi gấp cuốn bài tập của Đào Tra lại, đứng dậy xoa đầu cậu rồi nói: “Bên ngoài ồn quá, vào phòng anh đi.”

Đào Tra không nghĩ nhiều đã vội vàng đuổi theo.

Nhưng cậu không ngừng ngoái lại nhìn, vẻ mặt lo lắng ấy không hề giả: “Anh không đi xem mẹ mình sao anh? hình như bà ấy khóc nhiều lắm...”

Sau khi Lâm Mị dắt Đào Tra vào phòng, đóng cửa lại.

Thấy Lâm Mị không nói gì. Đào Tra lại hỏi: “Bọn họ thường cãi nhau vậy à?”

Cách âm của phòng hắn khá tốt, nhưng cũng không ngăn hết được âm thanh bên ngoài, Đào Tra vẫn còn nghe thấy.

“Lâm Nguyên Quân, lúc anh cầu hôn tôi nói thế nào, lúc cưới tôi anh nói thế nào, từ lúc tôi ra khỏi phòng sinh anh nói thế nào! Bây giờ thành ra tôi là người vô lý phải không?”



“Anh thật sự không cần cái gia đình này nữa, chúng ta chỉ còn là quan hệ xác thịt thôi sao!”

Đào Tra nghe mà sửng sốt, Lâm Mị có vẻ như đã quen rồi, hắn cầm cuốn sách trên bàn, sắp xếp lại chỗ cho Đào Tra làm bài tập nhưng trong đầu cậu đã rối rắm một cục rồi.

Tuy Lâm Mị không nói gì nhưng Đào Tra vẫn cảm nhận được hơi thở của Lâm Mị đang dần thay đổi, vốn Lâm Mị mới uống rượu, bây giờ cảm xúc phập phồng lên xuống, thấp đến mức đến Đào Tra cũng không dám lên tiếng.

“Hay...hôm nay nghỉ nhé ạ, cuối tuần sau em lại qua.” Đào Tra cười một cách miễn cưỡng nhưng lại sợ mình nói câu không vui khiến Lâm Mị dậu đổ bìm leo, sau này cậu còn phải lợi dụng, à không, còn phải tương thân tương ái với Lâm Mị mà.

Hơn nữa Đào Tra không muốn nhìn thấy khía cạnh đáng thương của người mình ghét, cậu chỉ đơn thuần là ghét Lâm Mị thôi.

Hình như Lâm Mị không nghe thấy, hắn bày hai cái ghế trước bàn, mở bài tập ra rồi nhìn sang phía Đào Tra: “Lại đây.”

“?”

Đào Tra tưởng do tâm trạng của Lâm Mị không tốt nên lơ đãng không nghe cậu nói nên lặp lại lần nữa: “Em nói là, hôm nay em về trước rồi tuần sau lại tới nha.”

Lâm Mị gõ ngón tay lên lưng ghế hai lần, khớp ngón tay rõ ràng, gân cốt mạnh mẽ rắn chắc, vẻ mặt vẫn thản nhiên lãnh đạm: “Em không muốn nâng thành tích lên à?”

Đào Tra: “......” Gần như cái này chính là điểm yếu chí mạng của cậu, sao Lâm Mị biết? Bộ trông cậu ham thành tích đến vậy hả?

“Về việc học thì em cũng để cho nó tùy duyên thôi, nên tuần sau học cũng được, hình như hôm nay không tiện lắm ấy...” Gần như cậu nói rõ chuyện này luôn rồi, chuyện của gia đình Lâm Mị mà cậu không nên biết.

Một người quá hiểu chuyện sẽ toi đời, đặc biệt là hiểu chuyện đến đáng thương.

“Ừ, em nói đúng, học tập phải tùy duyên.” Hình như Lâm Mị cũng đồng tình với những gì Đào Tra nói, và sự đồng tình đó cũng khiến lòng Đào Tra nhẹ nhàng hơn.

Đúng chứ đúng chứ đúng chứ, chứ gì nữa.

Nhưng không khí vẫn có gì đó sai sai.

Đào Tra cực kỳ nhạy cảm với bầu không khí mà cậu đang ở này, thậm chí còn cảm giác bản thân mình đang bị dò xét từ đầu đến chân.

Ngón trỏ của Lâm Mị miết lên lưng ghế, hắn cười nhè nhẹ: “Vậy những giọt nước mắt trên tờ giấy thi là sao đây?”

!

Thấy rồi sao?

Cậu đoán đúng rồi!

Cái hôm tối tự học đó, bài kiểm tra đó, điểm số bị nước mắt làm nhòe đi...

Máu trong người Đào Tra dâng trào, khói nóng bừng bừng muốn xì ra hốc mắt, tầm nhìn cậu bắt đầu mờ dần nhưng vẫn có thể nhìn rất rõ vẻ mặt trêu chọc kia của Lâm Mị.

Cậu biết lớp da của mình vẫn còn nguyên vẹn nhưng xương thịt bên trong đã bắt đầu rệu rã dưới sự giám sát im lặng kia của hắn, bắt đầu lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng rồi.

Tuyệt đối không thể để Lâm Mị biết là cậu không làm được đề nên mới khóc.

“Cái đó, do hôm ấy em ở toilet...” Giọng Đào Tra run đến mức phải nhắm tịt mắt lại: “Đó là là...là nước tiểu.” Đào Tra nói lí nhí như tiếng muỗi kêu.

- ------------------

Lâm Mị:?