Lúc Chu Quân Ngôn tìm được Cố Nhan, cô đang ngồi xổm dưới mưa, toàn thân ướt đẫm.
Thật ngu ngốc!
Anh thấy nhẹ nhõm trong lòng nhưng sắc mặt vẫn không đổi, sải bước đến che ô trên đầu cô.
Mười phút trôi qua, Cố Nhan vẫn chưa ngừng khóc, nước mắt hòa lẫn vào nước mưa.
Chu Quân Ngôn nhìn bóng lưng cô run nhẹ vì khóc lâu, anh rốt cuộc không nhịn được mà thở dài.
Anh cúi người ngồi xuống bên cô, thấp giọng hỏi: “Cô còn muốn ngồi ở đây bao lâu?”
Lúc anh lên tiếng, cũng vừa đúng lúc Cố Nhan định ngẩng đầu lên, nhưng khi nghe được lời nói của anh liền lập tức bất động.
Chu Quân Ngôn nhìn cô vùi nửa mặt vào đầu gối, giọng anh trở nên bất lực.
“Tôi đưa cô về.”
Cố Nhan dường như không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên.
Mưa vẫn rơi không ngừng, anh biết không thể cứ để cô ngồi đây được nữa.
Chu Quân Ngôn đổi ô sang tay trái, dùng tay phải kéo cô đứng lên. Nhưng chân của Cố Nhan như bén rễ trên mặt đất, cả người căng ra, không hề di chuyển một xíu nào.
Chu Quân Ngôn không thể ném ô đi, liền buông tay cô ra, không chút do dự nắm lấy cằm cô, để cô đối mặt với anh.
Tay anh dùng lực khiến Cố Nhan không thể không ngẩng đầu lên, nhưng cô lại không muốn nhìn anh, nên cố chấp nhắm mắt lại.
Khuôn mặt cô ướt đẫm, nước mưa xen lẫn nước mắt, tóc ướt sũng dính cả vào mặt. Cả người chật vật, yếu ớt, dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ nát.
Chu Quân Ngôn nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, tay vô thức chạm lên mặt cô, lau đi nước mắt trên mặt.
“Cô khóc còn chưa đủ sao?” Chu Quân Ngôn nhẹ nhàng hỏi.
Cố Nhan nghe anh nói chuyện với mình bằng giọng điệu nhẹ nhàng, lòng không nhịn được chua xót, nước mắt lại rơi xuống.
Cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng rơi trên tay mình, Chu Quân Ngôn có chút hoảng loạn khó nói nên lời, trong lòng dần trở nên bối rối.
Bình tĩnh lại, anh lau nhanh những giọt nước nước mắt ấy, vén tóc cô vào sau tai, trực tiếp ôm cô lên tránh lãng phí thời gian.
Chân cô vẫn cố giãy giụa, một tay anh dùng sức đã giữ yên cô lại.
Đèn đường mờ ảo làm anh khó phân biệt phương hướng. Quần áo cả hai đều ướt, thân thể Cố Nhan dần trượt xuống. Cả người anh có chút mệt mỏi, nhưng vẫn ôm chặt cô trong lòng.
“Đừng làm loạn!” Vừa nói xong anh liền thấy đau buốt ở cổ.
Cố Nhan đang nắm lấy vai anh, dùng sức cắn mạnh vào cổ anh.
Chu Quân Ngôn thờ ơ không nói gì, tiếp tục ôm cô đi vào bãi đỗ xe. Bởi vì tay trái vẫn đang cầm ô nên anh bước rất chậm.
Vai anh đã ướt sũng.
Cô cuối cùng cũng ngưng cắn, bất lực dựa vào ngực anh, nức nở nói: “Anh mắng tôi là kẹo cao su.”
Chu Quân Ngôn vẫn không nói gì, bước vào bãi đỗ xe trong im lặng.
Sau khi tìm thấy xe của mình, anh buông tay để ô rớt xuống đất, khẽ cúi người dùng tay mở cửa, ném Cố Nhan vào ghế sau, lạnh lùng cởi áo khoác vứt lên người cô.
“Cô so với kẹo cao su còn đáng ghét hơn nhiều.”
Sau khi ngồi vào xe, anh lập tức bật máy sưởi. Trong xe không còn nhiều xăng nên không thể trở lại nhà Cố Nhan. Anh nhướn mày, lái xe ra khỏi bãi, lượn một vòng cũng không thể kiếm được trạm xăng nào còn hoạt động.
Trong khi chờ đèn đỏ, anh bình tĩnh nói: “Xe gần hết xăng, tôi không thể đưa cô về, cô gọi cho ai tới đón đi.”
Trong xe ngoại trừ tiếng máy sưởi, tất cả đều im ắng. Cố Nhan không nói gì, ngay cả tiếng hít thở cũng mơ hồ. Anh nhìn qua gương chiếu hậu, khuôn mặt cô tái nhợt, lông mi khẽ run, mắt nhắm nghiền vùi mặt trong áo khoác anh, cơ thể run bần bật.
Anh mím chặt môi, tăng nhiệt độ sưởi lên mức tối đa.
Chu Quân Ngôn biết lúc này anh nên tùy tiện ném cô vào một khách sạn nào đó, nhưng tại sao anh lại có cảm giác không đành lòng?!