Cố Nhan ngồi trên sàn nhà cạnh sô pha, hai tay ôm cánh tay phải của Chu Quân Ngôn vào lòng, lặng lẽ nhìn khuôn mặt anh đang ngủ.
Lúc nãy cô vừa giật mình thức giấc, giờ có hơi khó ngủ lại. Vì thế liền nhẹ nhàng xuống giường tìm Chu Quân Ngôn, đến khi ôm lấy tay anh mới cảm thấy yên lòng.
Khi ngủ vẻ mặt anh nhu hòa hơn lúc tỉnh, lông mày giãn ra, mất đi một phần nghiêm túc và lạnh lùng thường ngày.
Nhớ lúc đi tắm, Cố Nhan lén lút dùng sữa tắm của anh. Bây giờ lại to gan đến gần ngửi ngửi trên cổ anh, hai người họ đều đang có cùng một mùi hương.
Nhưng không lâu sau, cô liếc thấy một vòng dấu răng đỏ sẫm ngay ở cổ anh, nhìn hơi đáng sợ.
Cô nhớ là mình chỉ dùng một chút lực thôi mà.
Cố Nhan nhẹ nhàng cúi đầu, môi dán vào dấu răng đã kết vảy. Nơi đó như có dòng máu đang di chuyển. Cô hôn lên nơi đó từng chút, từng chút một, giống như một con thú nhỏ đang liếm láp vết thương.
Trong bóng tối, Chu Quân Ngôn chợt mở mắt.
Lúc Cố Nhan đang ngửi hương thơm trên người mình thì anh cũng bị đánh thức bởi những sợi tóc cọ cọ trên mặt. Cảm nhận được sự mềm mại trên cổ, anh mở miệng giọng khàn khàn:
“Cô đang làm gì vậy?”
Cố Nhan sợ hãi khi thấy Chu Quân Ngôn đã tỉnh. Trong đêm tối, cô lo lắng nhìn về phía anh, nhanh chóng rút tay ra khỏi cánh tay anh.
“Em không có hôn…” Cố Nhan lúng túng giải thích, rồi chỉ vào môi của Chu Quân Ngôn, anh nhìn cô cau mày.
Lòng bàn tay anh bất giác trở nên nóng hổi.
“Nửa đêm còn không ngủ, cô muốn làm gì?” Anh nắm chặt đôi tay quấy rối của cô, giọng điệu không được tốt lắm.
“Em ngủ không được.” Cố Nhan tủi thân nói:
“Bình thường em ngủ phải có gối ôm, nhưng trên giường chỉ có một cái gối duy nhất, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được…”
Cô nhỏ giọng lầm bầm không biết là đang phàn nàn hay đang làm nũng với anh.
Chu Quân Ngôn cảm thấy đau đầu, rút chiếc gối dưới cánh tay ra ném cho cô:
“Bây giờ thì được rồi đúng không?”
Cố Nhan đưa tay cầm lấy gối, ngón tay lại chạm phải tay Chu Quân Ngôn, ngạc nhiên khi thấy tay anh nóng như lò lửa. Cô dùng tay kia sờ một chút, lo lắng nói:
“Người anh nóng quá.”
Chu Quân Ngôn im lặng một lúc lâu. Ánh đèn bên ngoài ban công dần mờ đi, những tia sáng lốm đốm xuyên qua tấm rèm cửa màu xám tro chiếu vào ánh mắt cô thành những ngôi sao lung linh nhỏ bé.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô. Hương thơm quen thuộc hằng ngày của cô không còn, thay vào đó là hương sữa tắm của nam, không sai, là của anh.
“Cô tránh xa tôi ra một chút, tôi không sao hết.” Anh siết chặt tay mình.
“Em sợ anh bị sốt rồi.”
Chu Quân Ngôn nhìn miệng nhỏ của cô liên tục đóng mở, một chữ anh cũng không nghe lọt tai, đôi mắt anh thâm trầm:
“Cô có biết không, cô thật sự rất phiền, rất đáng ghét.”
Cố Nhan ngây người khi thấy anh cứ nhìn chằm chằm miệng mình, nghĩ chắc là do anh đang tức giận việc cô cắn anh, ánh mắt liền rạng rỡ, nói lấy lòng:
“Nếu lần sau em cắn anh nữa, anh có thể cắn lại, em đảm bảo không tức giận.”
Cố Nhan vừa dứt lời, ánh mắt anh đã tối sầm lại. Anh nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ kia, sau đó hung hăng cắn vào môi cô.
Cơ thể Cố Nhan cứng đờ, Chu Quân Ngôn đang hôn cô… Không, căn bản không phải là hôn, phải nói là anh đang cắn cô mới đúng. Anh cắn làm cô đau đến nỗi kêu lên, nhưng trong sự đau đớn lại xen lẫn niềm hân hoan. Cô nhắm mắt lại, ôm lấy cổ anh.
Hơi thở và nước bọt hai người giao nhau, cho đến khi Chu Quân Ngôn quay lại ghế sô pha, Cố Nhan mới thẫn thờ chạm vào môi dưới của mình, có chút vị tanh của máu.
Nước mưa đập vào cửa sổ ban công, chui vào tai Cố Nhan lại thành một mớ âm thanh hỗn độn.
Những tiếng động hỗn loạn làm Cố Nhan thấy khó chịu. Cô hít một hơi thật sâu, hô hấp trở nên khó khăn, cô cảm thấy mình như người bị chết đuối.
Thời gian trôi chầm chậm, tưởng như cả thế kỷ trôi qua, Cố Nhan cuối cùng mới có can đảm ngước mắt nhìn lên, phát hiện nãy giờ Chu Quân Ngôn vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt giao nhau, vẻ mặt Chu Quân Ngôn quái dị mà buông tay cô ra, nhưng bị Cố Nhan kéo cổ áo lại.
Cô nhìn máu dính trên môi anh. “Có máu, để em lau sạch cho anh.”
Nói xong, khi Chu Quân Ngôn chưa kịp phản ứng thì cô đã ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Hôn xong, cô chẳng dám nói gì, chỉ ngượng ngùng nhìn anh.
Cảm xúc khó hiểu chợt lóe lên trong mắt Chu Quân Ngôn. Giây tiếp theo cô thấy trời đất quay cuồng, Cố Nhan bị đè trên ghế sô pha.
Khuôn mặt anh cách cô ngày càng gần, tay Cố Nhan chống lên ngực anh, nằm trên sô pha không nhịn được nuốt nước bọt.
Hai tay Chu Quân Ngôn chống hai bên đầu cô, từ trên cao cúi xuống nhìn người đang nằm dưới thân.
Có lẽ chờ tới sáng hôm sau, không khí sẽ bị nước mưa cuốn trôi đi hết tất cả dấu vết mà dục vọng lưu lại, trả về sự thuần khiết ban đầu của nó.
Anh trầm mặc, nhìn chăm chú vào mắt Cố Nhan, từ từ đem đầu gối chen vào giữa hai đùi cô, hai cơ thể dán sát vào nhau không một khe hở.
Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt Cố Nhan ửng đỏ, nâng hai chân lên vòng qua eo anh.