Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng

Chương 31: Không nhớ em sao


Editor: Tiếu Lạc + Beta: Martha

Sau khi Cố Nhan ăn xong cảm thấy buồn ngủ, cô tính dựa vào vai Chu Quân Ngôn chợp mắt một lúc, cuối cùng lại bị anh đuổi vào trong lều.

Khi cô tỉnh lại, đi ra khỏi lều thì thấy mặt trời đang dần lặn về phía Tây, ánh nắng yếu ớt còn sót lại dần vụt tắt, hoàng hôn buông xuống chiếu đỏ cả vùng trời. Cô nhìn xung quanh, không tính những người đang nghỉ ngơi thì tất cả đều đứng bên cạnh giá nướng.

Cố Nhan chớp mắt thấy Chu Quân Ngôn cau mày, anh đang dời hai cái bàn qua chỗ trống cạnh giá nướng.

Sau khi xếp bốn cái bàn thành một hàng thì bất chợt một vật lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào trán anh.

Chu Quân Ngôn không suy nghĩ gì nhiều, anh nắm cổ tay Cố Nhan kéo xuống xem, là khăn ướt.

“Anh mệt rồi, đổ mồ hôi kìa…” Giọng cô còn hơi ngái ngủ.

Chu Quân Ngôn ngừng lại một chút và lấy khăn ướt từ tay cô lau sơ trên trán rồi ném vào thùng rác.

Cố Nhan định dựa vào tay Chu Quân Ngôn, nhưng thấy vài người đang cầm đĩa đi tới, cô liền chột dạ đứng thẳng dậy.

Đĩa nướng được đặt lên bàn, bạch tuộc nướng còn đang phát ra âm thanh “xèo xèo”, nhiều người lại gần bàn ngồi xuống.

Mọi người tự tìm chỗ ngồi, Chu Quân Ngôn đi đến ngồi ở chỗ xa giá nướng nhất, theo sau đó là Cố Nhan cũng ngồi cạnh anh.

“Em ngồi cạnh anh.”

Chu Quân Ngôn nói chuyện với người đối diện, lấy chai bia đang đặt trước mặt cô, phớt lờ không nói.

Vì buổi trưa đã ăn khá nhiều đồ nướng nên Cố Nhan không thèm ăn mấy, cô yên lặng ngồi uống sữa chua.

Đến giờ ăn, một cặp vợ chồng cô không quen biết đang ngồi gần cô bất ngờ rời khỏi chỗ ngồi.

Sau đó, hai người nhanh chóng quay lại mang lên một cái bánh kem ba tầng, mọi người đã sớm biết nên lập tức đứng dậy hát chúc mừng sinh nhật đứa bé.

Cố Nhan hơi sửng sốt nhưng cũng hát theo. Đứa trẻ ước xong liền thổi tắt nến, đôi vợ chồng mỗi người thơm một bên má đứa trẻ, khuôn mặt đầy dịu dàng.

Đứa bé mũm mĩm la lên, muốn được tự cắt bánh nhưng lại vô tình làm đổ đĩa cua trước mặt xuống đất.

Cố Nhan yên lặng nhìn, hơi thất thần, chị Dư bảo cô cầm giúp bánh kem nhưng cô không nghe thấy, cuối cùng Chu Quân Ngôn phải lấy hộ cô.

Anh nhìn cô, thấp giọng hỏi:

“Em ghen với đứa bé à?”

Chu Quân Ngôn vốn không định nói gì, nhưng khi nhìn thấy tinh thần sa sút của cô lại vô thức hỏi ra.

Cô mệt mỏi lắc đầu, anh cúi xuống hỏi:

“Sao vậy?”

“Em có hơi tiếc, cua bị đổ hết xuống đất rồi.”

Cố Nhan giả vờ tự nhiên đáp.

Chu Quân Ngôn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.

——————-

Ăn xong, Cố Nhan cùng chị Dư dọn dẹp rác trên bàn.

Bữa ăn này kéo dài khá lâu. Vì chiều nay vui chơi mệt mỏi nên mọi người bàn bạc tối nay sẽ ngủ sớm, để sáng mai còn đi ngắm mặt trời mọc. Chị Dư phát cho mỗi lều một cái đèn pin.



Cố Nhan đi theo Chu Quân Ngôn, đến khi tới lều của anh, thấy Cố Nhan vẫn có ý định đi theo nên anh không thể không dừng lại.

Anh nắm hai vai cô, xoay sang hướng bên kia.

“Bên này.”

Sau đó Chu Quân Ngôn quay người định đi tiếp thì Cố Nhan liền níu tay áo anh lại, không cho đi.

Bầu trời đêm phủ xuống một màu xanh thẫm, Chu Quân Ngôn cúi đầu nhìn cô.

Liếc thấy có người chuẩn bị đi ra từ phòng tắm cách đó không xa, cặp mắt trong veo của Cố Nhan liền nhìn chằm chằm anh.

“Chúng ta đã không gặp mặt nhau, cũng không liên lạc với nhau suốt 49 tiếng, vậy anh có nhớ em không?”

Thấy Chu Quân Ngôn sững sờ, Cố Nhan liền nói thêm.

“Anh nghĩ tại sao cái kẻ đáng ghét kia không gọi cho anh, nên anh cho rằng em đang tính kế anh, phải không?”

Ánh mắt cô thể hiện tất cả.

Yết hầu Chu Quân Ngôn khẽ nhúc nhích, anh im lặng một lúc, cuối cùng chỉ nói được một câu:

“Buổi tối không được đi lung tung.”

Cố Nhan miễn cưỡng trả lời qua loa.

Chu Quân Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Hiểu chưa?”

Cố Nhan hờn dỗi, mấp máy miệng, lát sau mới trả lời:

“Hiểu.”

“Đi vào đi.”

___________

Mười một giờ tối, mọi người trên đảo đều đang ngủ.

Cố Nhan đứng bên ngoài lều, cả người run lẩy bẩy, gió biển khá lớn. Cơ thể cô lạnh lẽo nhưng đầu óc lại suy nghĩ lung tung, luôn có cảm giác lẫn trong tiếng gió còn có cả âm thanh lợn rừng tru lên.

Bây giờ cô muốn đi vệ sinh… Nếu trước đó không từ chối đi chung với chị Dư thì tốt rồi.

Cố Nhan rầu rĩ ngồi xổm trước lều Chu Quân Ngôn, thầm than rằng ước gì anh và cô có tâm linh tương thông.

Sau một lúc, Cố Nhan quyết định trở về lều. Đang nhủ thầm nhịn một chút chờ đến sáng mai hãy đi, thì chợt một tiếng động nhỏ vang lên bên trong lều.

Cô vui vẻ đứng dậy, chưa tới một phút thì Chu Quân Ngôn bình tĩnh đi ra.

Cố Nhan không nhìn thấy sắc mặt anh và lại sợ gây ồn tới người khác nên lập tức trốn vào ngực anh, nhỏ giọng nói:

“Chúng ta nhất định là tâm linh tương thông, em còn không tin là anh sẽ đi ra đâu.”

Chu Quân Ngôn lạnh lùng nói: “Đó là do tôi tưởng bên ngoài có một nữ quỷ đang đứng.”

“Đừng nói cái gì liên quan đến “quỷ” nữa!”

Cố Nhan đưa tay lên che miệng Chu Quân Ngôn.

Chu Quân Ngôn bắt lấy bàn tay cô rồi kéo cô đi. Đến khi cách lều một khoảng đủ xa thì anh mở đèn pin, thấy cô đang cầm theo khăn giấy, còn mặc áo ngủ mỏng manh, tức khắc hiểu rõ:



“Muốn đi vệ sinh?”

Cố Nhan nhẹ gật đầu:

“Vâng.”

Chu Quân Ngôn nhìn trong tay cô còn cầm theo một bình nước. “Mang nước làm gì thế?”

“Rửa sạch chỗ đó.”

Chu Quân Ngôn không nói gì thêm, cau mày ném áo khoác trùm lên người cô, lặng lẽ đi trước.

Cố Nhan vội vàng mặc vào, vui vẻ nắm lấy tay anh và nhanh chóng áp sát vào người anh.

Mất một lúc hai người mới tìm được nhà vệ sinh trên đảo.

Chu Quân Ngôn đưa đèn pin cho cô nhưng Cố Nhan không cầm, nhỏ giọng thương lượng:

“Anh đi với em vào được không?”

Chu Quân Ngôn còn chưa mở miệng, cô lập tức cướp lời: “Không được nói “Em cảm thấy sao?” nữa….”

Chu Quân Ngôn liền xoay người, thản nhiên nói:

“Vậy thôi, không có gì cần nói cả.”

Khuôn mặt cô sợ hãi, lằng nhằng không chịu vào, cuối cùng anh thở dài và dịu dàng nói:

“Tôi đứng ở đây, mau vào đi.”

Cố Nhan đành cầm đèn pin, vừa đi ba bước đã quay lại.

“Anh không được đi.”

Một lúc sau, Chu Quân Ngôn nghe được giọng nói vừa nhỏ vừa buồn bã của cô:

“Chu Quân Ngôn, anh đang làm gì đấy?”

Chu Quân Ngôn không kiên nhẫn nói:

“Đang chờ em.”

Người bên trong mới thở phào nhẹ nhõm:

“Tốt rồi, anh đừng gấp, em đang kéo quần—–“

Chu Quân Ngôn ngắt lời cô:

“Tôi không vội, không cần báo lại cụ thể thế đâu.”

“Được.”

Lại qua một lúc, Cố Nhan nhanh như gió chạy ra ôm anh từ phía sau:

“Làm em sợ muốn chết.”

“Ừ.”

Chu Quân Ngôn để cho cô ôm, tay đưa ra sau vỗ nhẹ lưng cô: “Đi thôi!”