Hạt mưa như rơi trong tim Cố Nhan khiến cô lần nữa nhớ đến bốn chữ “số mệnh đã định”. Dưới ánh đèn đường lúc hoàng hôn, hai người đứng cách nhau một con đường và đang nhìn về phía đối phương.
Người mà cô tìm cả buổi tối bây giờ đã xuất hiện trước mắt cô, nhưng cô không chạy qua đó ngay.
Cô vốn dĩ chỉ dùng một tay để cầm chậu sen đá, nhưng phải nhanh chóng dùng hai tay ôm lấy.
Trong lòng cô cảm thấy quẫn bách vô cùng, nó giống như lần đầu tiên gặp anh vậy.
Mùi vị của nước mưa trở nên trong lành dễ chịu, ánh đèn lờ mờ hắt vào đôi mắt của Chu Quân Ngôn, anh cứ lặng im đứng nhìn cô như thế.
Cố Nhan cảm thấy từng cơn hoa mắt chóng mặt, cô dằn xuống sự kích động muốn nhào qua ôm chầm lấy anh, hơi lúng túng mở miệng.
“Sao anh không nghe điện thoại?”
Chu Quân Ngôn rõ ràng ngây người ra một lúc, anh lấy điện thoại trong túi áo ra ấn vài cái, cuối cùng nhìn cô.
“Điện thoại hết pin rồi.”
Cố Nhan “Ừ” một tiếng, mũi chân di di trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi: “Lễ kỷ niệm có vui không?”
“Tạm được.” Phong cách trả lời theo lệ của Chu Quân Ngôn.
Cố Nhan cuối cùng cũng nở nụ cười, trong mắt của cô tựa như có vô số vì sao trong dải ngân hà đang nhấp nháy: “Mọi người đến có nhiều không?”
“Hôm qua nhiều hơn hôm nay.”
Lúc này sao còn nói về những chuyện này chứ? Cố Nhan cảm thấy hai người họ khá buồn cười.
Cô cúi đầu nhìn chậu sen đá trong ngực, bất thình lình cất giọng:
“Ánh sáng mặt trời chỗ em ở không tốt gì cả, hai ngày nay sen đá chẳng lớn thêm được tẹo nào.”
Cô hồi hộp ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Chu Quân Ngôn đang nhìn mình.
Anh trầm giọng nói: “Vậy thì mang nó về chỗ chúng ta ở.”
Trong chốc lát, trái tim cô giống như đang nhảy múa trên mây, chân tay lúng túng đặt chậu sen đá xuống dưới đất rồi định chạy về phía Chu Quân Ngôn nhưng hành động của anh còn nhanh hơn, chỉ vài bước đã đến bên cạnh cô.
Dưới mái hiên bỗng chật hẹp hơn hẳn, người vừa nãy vẫn còn cách mình cả con đường nay đã gần trong gang tấc.
Cố Nhan dùng lực kề lưng sát tường, trong không khí ngoài hơi thở xa lạ của Chu Quân Ngôn ra thì cô không cảm nhận được gì nữa.
Cô nhìn bả vai và tóc anh bị nước mưa làm ướt, cả buổi cũng không dám hít thở.
Chu Quân Ngôn rũ mắt nhìn vào đôi mắt cô, giọng nói khàn khàn.
“Tiếng mưa lớn quá, anh không nghe rõ giọng nói của em.”
Cố Nhan gần như không biết chán nhìn chăm chú vào người mà mình vẫn luôn nhớ mong, cười ngây ngô.
“Nhà và xe của em bị ba tịch thu rồi, bây giờ em chẳng còn gì hết.”
Chu Quân Ngôn chỉ gật gật đầu, không có biểu hiện ngạc nhiên gì: “Tháng sau anh sẽ được thăng chức.”
Cố Nhan không vì lời nói của anh mà cảm thấy khó hiểu, cô nghe tin anh được thăng chức thì tự đáy lòng vui mừng thay cho anh: “Thật sao?”
Chu Quân Ngôn nhìn ánh mắt rạng rỡ như phát ra ánh sáng của cô, nói một cách nghiêm túc: “Ừ, nuôi em có lẽ không thành vấn đề.”
Cố Nhan dán mắt vào đôi môi đang nói chuyện của anh, trái tim không có tiền đồ đập liên hồi, cô mấp máy môi mấy lần nhưng lại vụng về không biết nên nói gì.
Cô ngây ngốc nhìn Chu Quân Ngôn, đôi mắt đã hiện ra hơi nước.
“Nhưng mà, sao anh lại ở đây?”
Anh nói chậm rãi từng từ một: “Anh cảm thấy em sẽ đến, hôm qua không đến, hôm nay sẽ đến.”
Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, nhưng Cố Nhan lại cảm thấy sóng mũi mình cay cay, hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cô bắt đầu nghi ngờ mọi thứ trước mắt.
Sẽ không phải là mơ, đúng không?
Cô thấy Chu Quân Ngôn cúi người, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa mặt cô rồi nhỏ giọng tỉ tê: “Sau đó, em thật sự đến rồi.”
Hạnh phúc, băn khoăn, áy náy còn cả tự trách, những tâm trạng khác nhau lần lượt xuất hiện trong lòng cô, Cố Nhan ửng đỏ hai mắt bổ nhào vào lòng Chu Quân Ngôn.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi anh!”
Chu Quân Ngôn cẩn thận ôm lấy cô, không để cho cô bị ướt mưa, trái tim thấp thỏm không yên của anh cuối cùng cũng được sưởi ấm.
Anh tiếp nhận hết tất cả những tâm trạng của Cố Nhan, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, giọng nói dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ: “Xin lỗi vì cái gì?”
Cố Nhan nghe giọng điệu của anh, nước mắt rơi càng dữ dội hơn.
“Xin lỗi anh vì tất cả! Làm trái với mong muốn của anh, làm ra những chuyện như vậy với anh, lừa gạt và ép buộc anh phải ở bên em, xin lỗi anh vì tất cả. Em không nên làm tổn thương anh huhuhu Chu Quân Ngôn… Em sai rồi…”
Chu Quân Ngôn nhìn người trong ngực khóc không thành tiếng, trong lòng tràn ngập tình cảm yêu thương xen lẫn sự đau lòng.
Cảm giác xa lạ này, trừ cô ra thì không một ai có thể cho anh nữa.
“Không sao hết, đã qua rồi.” Anh nghe thấy bản thân mình nói.
“Anh không nên tha thứ cho em dễ dàng như vậy.” Nước mắt của Cố Nhan thấm ướt cả cổ áo anh, cô nhỏ giọng nghẹn ngào nói.
Rất lâu sau đó, cô nghe được giọng nói bất lực của Chu Quân Ngôn: “Anh tha thứ cho em, như vậy không tốt sao?”
“Được, cả đời này của anh tốt nhất là ở bên em, nhưng mà…” Cố Nhan ngẩng đầu, quấn quýt nhìn anh, nói một cách đắn đo tính toán: “Người như em cũng có thể có hạnh phúc sao? Em có thể mang đến hạnh phúc cho anh không?”
Ánh mắt Chu Quân Ngôn nhìn cô sâu thẳm, anh lau đi giọt nước mắt trên má cô, rồi nhanh chóng ôm cô càng chặt hơn, anh dán vào tai cô nhỏ giọng nói: “Ngoài em ra, không ai có thể.”
Thì ra, cảm giác được yêu lại tuyệt đến như vậy, Cố Nhan vùi đầu vào cổ anh, lần đầu tiên nghĩ đến điều này.
Mưa đã tạnh dần, vầng trăng bị đám mây che phủ một lần nữa hiện ra trên đầu họ.
Hai người im lặng ôm nhau, chợt Cố Nhan hỏi anh: “Năm tháng sau chúng ta vẫn ở bên nhau, đúng không anh?”
Yết hầu của Chu Quân Ngôn trượt lên xuống, anh nắm lấy vai cô, dưới ánh trăng nhìn cô lộ vẻ xúc động: “Chỉ cần em không rời xa anh.”
Cố Nhan dùng sức lắc đầu: “Em sẽ không, chỉ cần anh không đuổi em đi, em mãi mãi cũng sẽ không rời xa anh.”
——
Một buổi tối lãng mạn như vậy, nếu như không có nhiều muỗi e rằng còn tuyệt vời hơn. Sau khi đuổi con muỗi đang định hút máu trên tay mình đi, cô thúc giục Chu Quân Ngôn:
“Chân của em sắp không đứng vững rồi, hay chúng ta về nhà thôi, đứng đây nhiều côn trùng quá đi.”
“Được.”
Vẻ mặt Chu Quân Ngôn thản nhiên cầm lấy chậu sen đá mà cô để dưới đất lên, khom người quay lưng với cô.
Cố Nhan sửng sốt cất giọng: “Anh muốn cõng em?”
“Lên đi.”
Trong mắt hiện ra tia tình cảm nồng nàn, Cố Nhan cảm thấy cô bây giờ đúng là chỉ khiến người khác ghét rồi, trước đây cô không mít ướt như thế.
“Chu Quân Ngôn, xe của anh đâu?” Cô vịn chặt vào người anh, thuận miệng hỏi.
“Chắc bị kéo đi rồi.” Anh nói một cách hờ hững.
“Thật hay giả thế?” Cố Nhan mở to mắt.
“Giả đấy.”
“Nhưng mà, chỗ này cách nhà chúng ta xa lắm đấy.” Cố Nhan đau lòng nói.
“Ôm chặt vào một chút.”
Cố Nhan nhìn con đường mà cô đã đi bao nhiêu năm, những tiệm tạp hóa cũ kỹ đã bị tất cả các cửa hàng thay thế. Cô nghĩ đến vô số lần muốn nói với Chu Quân Ngôn, bảy năm trước chính tại nơi đây, cô vừa gặp đã yêu anh.
Nhưng rồi thời gian vô tình làm thay đổi rất nhiều thứ, có những chuyện cũng không còn quan trọng nữa. Nhưng cô nghĩ có lẽ cả đời này mình không thể nào quên được buổi tối hôm nay.
Con đường Chu Quân Ngôn cõng cô đi qua chỉ là con đường bình thường trong thành phố này, đây cũng là một đêm bình thường nhất trên đời. Cô lại ngước nhìn mặt trăng trên trời đêm, như thể ngay từ đầu nó đã bên cạnh họ.
Cố Nhan ôm chặt Chu Quân Ngôn, nhắm mắt lại.
Nếu như mặt trăng có thể nghe lời cầu nguyện, vậy thì xin hãy tiếp tục đồng hành với anh và cô trong đoạn tình yêu giản đơn này.