Hai tay Cố Nhan ôm ngực, ngồi khoanh chân trên sàn phòng ngủ với khuôn mặt khổ sở.
Chu Quân Ngôn không hề cho cô một chút phản ứng trong suốt bốn giờ đồng hồ, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Cô vừa đói vừa cảm giác trống rỗng, nhưng Chu Quân Ngôn không muốn ăn gì, cô cảm thấy cô cũng nên nhịn cùng anh.
Tuy nhiên cô ngửi thấy mùi gì đó trên người nên không thể không đi tắm một cái, nhưng kết quả thiếu chút nữa ngất đi trong phòng tắm vì tuột huyết áp.
Cố Nhan sờ sờ bụng lép xẹp, dường như không thể kiên trì được nữa.
Cô nhìn người trên giường, áo sơ mi nửa hở, tóc tai rối bời, rất có dáng vẻ đẹp trai hào phóng.
Câu thành ngữ “Sắc đẹp thay cơm” đúng là không sai chút nào, cô cảm thấy bớt đói hẳn.
Ánh mắt cô miên man nhìn từ chân mày anh xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên môi anh.
Khuôn mặt Cố Nhan nhăn lại lần nữa, cô thở dài một hơi, rót một ly nước từ phòng khách, ngồi xổm bên giường và dỗ dành anh.
“Uống một chút nước được không? Môi anh đều bong tróc cả rồi.”
Chu Quân Ngôn chỉ cần nghe thấy giọng cô thì mày đã nhíu lại, anh mím chặt đôi môi mỏng và từ chối hợp tác.
Cố Nhan mếu máo đưa ly nước đến bên miệng của anh, anh liền nghiêng đầu né tránh.
Cố Nhan cảm thấy nếu cô là đàn ông, cô đã có thể nói: “Anh không uống, là muốn em dùng miệng đút anh uống sao?” Nói xong liền chiếm tiện nghi của Chu Quân Ngôn.
Đáng tiếc cô lại là phụ nữ, lời kia vừa thốt ra thì nói không chừng Chu Quân Ngôn có thể sẽ nhấc chân đá bay cô……
Nhìn vào vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của anh, Cố Nhan biết anh đã nhẫn nại đến cực hạn rồi.
“Vậy được rồi, chờ khi nào anh khát hoặc đói thì kêu em nhé.” Cô thật sự hết cách với anh rồi.
Chu Quân Ngôn lúc này lại mở bừng mắt.
Lông mi của anh vừa dài vừa đen, giống như lông mi của trẻ em. Nếu không phải sự thờ ơ lạnh lùng khó có thể bỏ qua trong mắt anh thì Cố Nhan thật sự muốn vươn tay ra sờ xem có phải là thật hay không.
Cố Nhan bắt gặp ánh mắt của anh, cô thấy Chu Quân Ngôn mỉm cười, chỉ là nụ cười kia tràn đầy nhạo báng và lạnh lùng.
Cô chán nản rời khỏi phòng, cô thừa nhận hiện tại cô đang vô cùng rối rắm.
Có phải là nên thả anh ấy ra không? Hóa ra chơi cầm tù cũng không phải là việc dễ dàng như vậy.
Nhưng nếu cô ngủ xong liền vứt Chu Quân Ngôn sang một bên thì không phải càng không có trách nhiệm hơn sao? Có khác gì với những người đàn ông “vắt chanh bỏ vỏ” đâu?
Cố Nhan lượn qua lượn lại trong phòng khách rộng lớn như một linh hồn lang thang. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cô cũng rút điện thoại di động ra.
Sau khi cúp điện thoại, cô bước từng bước nặng nề về phía phòng ngủ.
Trước khi tay cô chạm vào cánh cửa, cô lại nghe thấy tiếng kim loại đập vào chiếc giường gỗ …
Thôi, mạnh mẽ chiếm đoạt chắc sẽ thành công, nhưng sức lực cô quá nhỏ để làm như vậy, vẫn là nên thả anh ấy đi. Cùng lắm thì thay đổi phương thức nhẹ nhàng hơn để theo đuổi anh, dù sao hai người họ đã làm hết với nhau rồi, vẫn có khả năng thành công.
Cô sắp xếp lại tâm trạng của mình rồi mở cửa tiến vài bước về phía anh, chỉ thấy Chu Quân Ngôn nắm chặt tay, hoàn toàn khác với anh lúc nãy – một người vừa lạnh lùng vừa cố gắng chịu đựng.
“Thả tôi ra.”
Thấy cô tới, anh tựa hồ là từ kẽ răng nhả ra ba chữ này.
“Anh làm sao vậy?”
Cố Nhan lo lắng nhìn anh.
Gương mặt của Chu Quân Ngôn đang tái nhợt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, anh thẹn quá thành giận nói:
“Tôi muốn đi toilet.”
Cố Nhan lúc này mới hiểu được, chuyện này làm sao mà nhẫn nhịn được? Cô vội vàng tìm chìa khóa để mở còng tay từ trong ngăn tủ, đây là do lúc trước cô định bỏ cuộc nên đã gọi điện thoại hỏi đến.
Tuy nhiên, khi cô nhìn chiếc chìa khóa trong tay và thấy dáng vẻ khẩn trương của Chu Quân Ngôn, cô đột nhiên nhanh trí, là trời cao đã động lòng trắc ẩn với cô sao?
Cô đặt chìa khóa chuẩn bị cắm vào nhưng lại không cắm, và cũng không dám nhìn vẻ mặt của anh.
“Anh đáp ứng điều kiện mà em nói, em liền mở khóa cho anh.”
Chu Quân Ngôn ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt như muốn giết chết cô.
“Nửa năm, chỉ là sáu, sáu tháng.” Cố Nhan sợ hãi lắp bắp, rụt người vào cổ áo.
Hai người giằng co, vài giây sau, Chu Quân Ngôn nhắm mắt lại rốt cuộc từ bỏ. Anh nản lòng mà mở miệng: “Tôi đồng ý với cô.”
Sau khi anh nhận lời, Cố Nhan vui vẻ rạo rực, cúi đầu giúp anh tháo còng tay phải ra, cũng không quên 3 điều kiện kèm theo:
“Em nói yêu đương là muốn có thể ôm ấp hôn hít và làm “chuyện kia” nha.”
Sau khi chờ cô mở nốt khóa còng tay trái, Chu Quân Ngôn im lặng bước hai bước xuống giường, bước chân vẫn điềm tĩnh như cũ.
Cô dường như không nhìn thấy sự tức giận của anh, vẫn nhiệt tình dẫn anh vào phòng tắm.
“Ở bên này, bên này……”